🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Editor: Gấu Gầy

Tần Kiến ở lại Tân Phát vài ngày, ngày ngày quấn quýt bên Tống Thành Nam, mãi đến khi chuyện tốt nghiệp cấp bách không thể trì hoãn thêm được nữa mới lưu luyến trở về trường.

Tần Kiến vừa đi, quyết định điều chuyển công tác của Tống Thành Nam cũng được phê duyệt. Lệnh điều chuyển này đã nằm trên bàn của Cục trưởng Phương hai ba tháng rồi. Lúc Tống Thành Nam gặp khó khăn thì ông ta không phê duyệt, bây giờ chuyện này đã không còn quan trọng nữa thì lại được thông qua.

Tuy nhiên cũng có tin vui, sau khi quan hệ công tác của Tống Thành Nam được chuyển đến Cục thành phố, quan hệ nhân sự cũng thay đổi, từ "cảnh sát viên phụ trợ" trở thành cảnh sát chính thức. Năm đó Sở trưởng Phương trăm phương ngàn kế điều anh đến Tân Phát, bây giờ lại long trọng đưa anh trở về Cục thành phố.

Nghe nói những ứng cử viên cho số ít suất biên chế chính thức đều là những người có thành tích công tác xuất sắc. Trong cuộc họp, Sở trưởng Phương đã thay đổi phong cách khiêm tốn thường ngày, đưa ra lý do chính đáng để trao suất biên chế đó vào tay Tống Thành Nam.

Tống Thành Nam trong lòng cảm kích, trước khi đi đã mời Cục trưởng Phương và mọi người một bữa rượu. Uống hơi quá chén, trong lúc cao hứng anh đã mua vé tàu đêm phi thẳng đến trường của Tần Kiến. Ngày hôm sau, Tần Kiến nhặt được một tên say xỉn họ Tống dưới gốc cây hòe già. Tên say xỉn háo sắc, lôi cậu sinh viên còn chưa kịp ăn sáng đi thuê phòng, giở trò lưu manh một trận.

Sau khi mây mưa xong, chủ nhiệm Tống vẫn còn muốn làm nũng, ngậm điếu thuốc liếc nhìn Tần Kiến: "Kiến đại gia cũng ác thật đấy, đối với người yếu thế mà cũng không nương tay."

Tần Kiến chưa vơi thú tính, vẫn nằm nhoài trên người "người yếu thế" cắn cắn. Nghe vậy, cậu nhướng mi, khẽ cười một tiếng: "Chẳng thấy người yếu thế đâu, chỉ thấy cái tên say rượu loạn tính."

Cậu ghé sát tai Tống Thành Nam, thở nhẹ: "Chủ nhiệm Tống, vừa nãy em bị đè chết rồi."

"Mẹ kiếp." Người đàn ông da dày thịt béo không khỏi đỏ mặt, anh giơ chân đá thanh niên, "Đừng cắn nữa, tìm gì ăn cho đỡ đói bụng đi."

.......

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, thoắt cái đã hơn một tháng. Tống Thành Nam và Tần Kiến đều bận rộn, mẹ Tống chờ mãi không thấy đám cưới, đành phải hậm hực trở về nhà.

Trước khi đi, bà vẫn còn luyến tiếc, đáng thương hỏi: "Con trai, cả đời này mẹ không được bế cháu rồi sao?"

Tống Thành Nam đeo trên lưng một cái túi đầy "đồ mới lạ" ở thành phố, đóng cửa lại mới trả lời mẹ Tống: "Mẹ, nếu mẹ thật sự thích, sau này con và Tần Kiến sẽ nhận nuôi một đứa trẻ, giống như Thẩm Bình vậy đó, không nơi nương tựa cần chúng ta giúp đỡ."

Thẩm Bình là một vết sẹo trong lòng mẹ Tống. Nghĩ đến cô, bà cũng đồng ý với cách nói của con trai, nhưng mẹ Tống vẫn còn chút cố chấp cuối cùng: "Nếu đứa trẻ còn nhỏ, có thể đổi tên được thì phải theo họ Tống nhà mình!"

Mẹ Tống đi rồi, Tống Thành Nam được điều chuyển đến Cục thành phố, căn nhà thuê ở Tân Phát quá xa nơi làm việc nên đành phải trả lại.

Trước khi trả nhà, Tần Kiến đã đặc biệt quay lại một chuyến. Một căn nhà nhỏ bé nhưng lại chứa đựng ký ức của hai người. Đây là nơi duy nhất Tần Kiến muốn gọi là nhà, sự ấm áp ngọt ngào lấp đầy nỗi xót xa lạnh lẽo. Đầu ngón tay của Tần Kiến từ khi bước vào cửa đã không ngừng di chuyển, lướt qua giá treo quần áo đơn giản ở cửa ra vào, chất lượng bình thường, treo nhiều quần áo sẽ bị biến dạng, nhưng có điều giá rẻ. Đầu ngón tay lướt qua tủ kính ở phòng khách, bên trong là những chiếc cúp và bằng khen mà Tống Thành Nam coi như báu vật đã được đóng gói cẩn thận, chuẩn bị chuyển đến nhà mới. Đầu ngón tay lướt qua chiếc máy hút mùi cũ kỹ trong bếp, nút bấm hơi bị liệt, tiếng ồn rất lớn, nhưng vẫn kiên cường phục vụ cho cuộc sống bao nhiêu năm qua. Đầu ngón tay lướt qua chữ "Nam" trên bàn học, Tần Kiến vẫn còn nhớ cảm giác xốn xang và rung động khi khắc nó...

Giờ đây, tất cả đã trở thành quá khứ. Cửa ra vào chất vài cái ba lô đơn giản, người đàn ông cao lớn đưa tay về phía cậu: "Kiến đại gia, nơi này rất tốt, vì ở đây từng có em. Nơi tiếp theo tốt hơn, vì ở đó sẽ có em."

"Đi thôi, chúng ta về nhà." Anh nói.

Tần Kiến nắm lấy bàn tay đó, trước mắt hiện lên những hình ảnh của quá khứ. Chẳng ai biết, mùa đông năm mười bốn tuổi, giữa trời gió tuyết, cậu đã túm được con "cừu" tốt nhất trong đời mình.

......

Con "cừu" tốt nhất gần đây lại giận dỗi.

Tống Thành Nam chín chắn, vừa hiểu chuyện lại vừa rộng lượng, rất ít khi nổi nóng. Thế nhưng dạo gần đây, dù Tần Kiến có nhỏ nhẹ dỗ dành thế nào cũng không thấy anh cười.

Chuyện hai người giận dỗi bắt nguồn từ công việc của Tần Kiến.

Tuy đã có công việc ổn định, nhưng Tống Thành Nam cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để rời đi bất cứ lúc nào. Tần Kiến bây giờ là trọng tâm cuộc sống của anh, từ nhỏ cậu đã sống trong sự cô đơn và thiếu thốn, hiếm khi được sống tự do tự tại. Vì vậy anh hy vọng Tần Kiến có một tương lai tươi sáng và thoải mái, thật sự sống cho chính mình một lần.

Còn anh sẽ luôn đi theo bước chân của Tần Kiến, yêu thương cậu trong tương lai của cậu. Hơn nữa, anh cũng tin tưởng vào năng lực của mình, dù ở đâu hay vị trí nào cũng có thể tìm được chỗ đứng cho riêng mình.

Thế nhưng, Tần Kiến lại từ bỏ hai lời mời làm việc rất tốt từ công ty tư nhân. Cậu từ bỏ mức lương cao, vị trí cao và cơ hội phát triển rộng mở trong tương lai, chọn làm một nhân viên giám sát mạng bình thường tại một đồn cảnh sát trực thuộc Cục Công an thành phố Tân Thành.

"Cục tỉnh hiện đang đủ người, năm nay không tuyển người mới, chỉ có Cục Công an cấp thành phố mới có nhu cầu tuyển dụng. Thật ra quan hệ của em là ở Cục thành phố, hiện giờ công tác ở đồn Đông Hưng chỉ là điều động rèn luyện, giúp họ hoàn thiện hệ thống giám sát mạng." Tần Kiến hiếm khi nói nhiều như vậy, thời tiết dần chuyển lạnh, cậu pha trà nóng cho Tống Thành Nam. Hơi nước bốc lên nghi ngút, nhưng cũng không làm sắc mặt anh dịu bớt.

"Điều động rèn luyện, chủ nhiệm Tăng của phòng hộ tịch đồn Tân Phát cũng bị điều động, điều động một cái là tám năm! Cục thành phố không có vị trí phù hợp với cấp bậc của anh ta nên mãi vẫn chưa điều chuyển về được."

Tống Thành Nam "cạch" một tiếng đặt cốc trà xuống bàn: "Hệ thống giám sát mạng của các đồn cảnh sát cơ sở đều rất yếu kém, em giúp họ hoàn thiện thì bạc hết cả đầu à!"

"Đó chẳng phải cũng là phục vụ nhân dân sao?" Tần Kiến hiếm khi miệng lưỡi cũng phải bày trò, cậu ôm eo Tống Thành Nam, không quen làm nũng, "Nhà mình đã có một người tiên tiến xuất sắc rồi, em cũng không thể kéo chân anh được, đúng không?"

Tống Thành Nam quyết tâm dạy dỗ cậu một trận, hoàn toàn không chấp nhận: "Tần Kiến, cánh của em cứng cáp rồi, chuyện lớn như vậy cũng không bàn bạc với anh, tự ý quyết định. Được, em giỏi lắm, không coi trọng ý kiến của anh thì anh đi!"

"Chủ nhiệm Tống, Tống Thành Nam, anh trai!" Trong lúc khẩn cấp, ngay cả "chú" Tần Kiến cũng gọi luôn, cậu ôm chặt người đàn ông, chặn đường anh, "Sao anh lại nhất định cho rằng tương lai của em phải nằm trong phòng làm việc của bọn Tây chứ không phải trong bộ cảnh phục và huy hiệu cảnh sát chứ! Lương ở công ty nước ngoài đúng là cao, nhưng áp lực cũng rất lớn, bạn học của em chưa đến hai năm mà tóc đã rụng gần hết rồi. Hơn nữa, quan hệ ở đó phức tạp, với tính cách của em chắc chắn sẽ chịu thiệt."

Cậu ấn Tống Thành Nam đã hơi mềm lòng trở lại ghế sofa: "Em muốn ở bên anh, nhưng cũng sẽ không làm chuyện bốc đồng. Trong thời gian thực tập, em không đến công ty thầy hướng dẫn giới thiệu mà chọn Cục tỉnh, là vì giữa hai bên em nghiêng về cái sau hơn. Lúc đó em nghĩ nếu có thể ở lại Cục tỉnh thì tốt, nếu không được thì đành phải tùy cơ ứng biến."

"Nhưng mà Chủ nhiệm Tống," Tần Kiến dè dặt tiến lại gần, "Việc đi theo kỹ sư Hạ đến đồn Tân Phát hỗ trợ xây dựng là do em tự xin đấy, anh nói xem vì sao?"

Tống Thành Nam nhớ lại thái độ lạnh nhạt, xa cách và hờ hững của Tần Kiến khi hai người gặp lại, bỗng nhiên muốn lật lại chuyện cũ.

"Vì sao? Đương nhiên là đến để ra oai với anh rồi, anh suốt ngày lấy mặt nóng áp vào mông lạnh của em, chẳng được miếng kẹo nào mà còn bị Kiến đại gia cho ăn đấm." Vài tháng trước, lần đầu tiên Tống Thành Nam tỏ tình với Tần Kiến trong khu rừng nhỏ sau đồn cảnh sát Tân Phát, không ngờ lại nhận được một cú đấm của ai kia.

Nghe vậy, Tần Kiến ngồi thẳng dậy, lưng thẳng tắp, khóe mắt hẹp dài nhếch lên, giọng nói nhẹ nhàng mà lãnh đạm: "Chủ nhiệm Tống đang muốn lật lại chuyện cũ sao? Hôm nay em nghỉ, vừa hay có thể cùng anh lật lại cho kỹ, chúng ta bắt đầu từ đâu đây?"

Tình thế xoay chuyển, Tống Thành Nam tự chuốc lấy phiền phức, anh ho khan vài tiếng, cứng miệng nói: "Lật lại chuyện cũ gì chứ? Đang nói chuyện công việc của em mà."

Tần Kiến liếc nhìn người đàn ông, quyết định cho qua chuyện: "Anh à, chuyện công việc cứ vậy đi được không? Anh cũng biết tội phạm mạng bây giờ ngày càng hoành hành, nước ta cũng đang không ngừng tăng cường lực lượng giám sát mạng của hệ thống công an. Đây chính là lúc những người có kỹ thuật chuyên môn như em được thể hiện tài năng."

"Hơn nữa... em thật sự muốn có một cuộc sống ổn định." Tần Kiến thả lỏng sống lưng, dựa vào người Tống Thành Nam, "Chủ nhiệm Tống, em từ nhỏ đã không được ba mẹ yêu thương, vất vả lắm mới gặp được anh, vậy mà mấy năm trước anh lại không cần em nữa. Có lúc em cảm thấy mình giống như một cái bọc ni lông rách bị gió thổi tứ tung, biến thành những hình dạng xấu xí, trôi dạt không nơi nương tựa."

"Em không có gì nhiều, nhưng rất ít khi ghen tị với người khác, chỉ có một điều có thể khơi dậy lòng ghen tị của em, đó là một cuộc sống ổn định." Cậu ngẩng đầu lên, nhìn Tống Thành Nam từ một góc độ kỳ lạ: "Chủ nhiệm Tống, đã đến lúc mua căn nhà nhỏ mà anh đã hứa rồi đấy."

"......"

Tống Thành Nam giận dỗi mấy ngày trời cuối cùng cũng bị thuyết phục, nhưng trong lòng vẫn còn chút khó chịu, mặt nhăn mày nhó đưa ra yêu cầu: "Mua nhà nhỏ cũng được, nhưng phải gọi "chú" nghe chơi đã."

Tần Kiến đỏ mặt, nhưng Tống Thành Nam lại không muốn buông tha cậu, anh dùng tay nhẹ nhàng vỗ vào má thanh niên: "Bây giờ đừng gọi, giữ giọng, lát nữa trên giường mà gọi không hay thì cút xuống cho anh."

Tần Kiến: "..."

—------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.