Editor: Gấu Gầy
Vương Mộ Hà đã từng yêu Sở Vân chưa? Đã từng.
Dây thừng thô ráp trói chặt tay chân, siết chặt vào da thịt; miệng bị nhét giẻ rách bốc mùi hôi thối, ngay cả khóc lóc cũng trở thành một loại xa xỉ; mái tóc dài rối bù, từng lọn rũ xuống trước mặt khiến cô ta không nhìn rõ chiếc mặt nạ kinh dị trên mặt bọn bắt cóc.
Trong một góc tối tăm bẩn thỉu, quần áo và giày dép hàng chục ngàn tệ không còn chút giá trị nào, ngược lại vì quá chật và cao, khiến Vương Mộ Hà không thể quỳ cho tử tế.
Tòa nhà hoang phế này dường như được gió mưa đặc biệt ưu ái, lùa qua lùa lại, hung dữ như gã đàn ông thô kệch hai trăm cân.
Vương Mộ Hà bị bắt cóc, cô ta sợ hãi tột độ. Mấy hôm trước một cô bạn trong nhóm cũng gặp chuyện tương tự, cuối cùng bị xé xác ném xuống dòng sông lạnh lẽo. Chuyện này được lan truyền trong nhóm một thời gian, mọi người đều rất hào hứng, ăn mặc lộng lẫy tổ chức một buổi lễ tưởng niệm. Trong buổi lễ, ai nấy đều nghiêm trang đau buồn, nhưng sau đó lại quay sang bàn tán về chuyện thị phi của người đã khuất.
Vương Mộ Hà không muốn chết, cô ta không tiếc tất cả tài sản và hạnh phúc cả đời để cầu nguyện may mắn đến với mình.
Cô ta vẫn nhớ cảm giác lần đầu tiên nhìn thấy Sở Vân, khoảnh khắc đó cô ta mới biết trên đời này lại có người có thể dung hòa giữa Satan và Chúa, đạp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoi-ket-hon-hop-phap/3740716/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.