Tần Kiến không thích quán bar, nhưng tối nay lại ngồi giữa ánh đèn chập chờn.
Điện thoại trong túi rung lên hai tiếng, Tần Kiến cầm lên, dưới ánh sáng màn hình, khóe môi thanh niên khẽ cong lên.
"Chủ nhiệm Tống nhà cậu đúng là quấn người, nãy giờ đã gửi mấy tin nhắn rồi?" Cao Trình nhấp một ngụm rượu, lắc đầu chép miệng trêu chọc, "Không ngờ cậu lại thật sự tóm được người đàn ông như Tống Thành Nam, tôi đúng là nhìn nhầm rồi, cậu cũng có chút bản lĩnh đấy."
Anh ta nhìn Tần Kiến từ trên xuống dưới, lộ rõ bản chất cáo già: "Hai người hòa hợp chứ? Nhìn chủ nhiệm Tống có vẻ mãnh liệt lắm, cậu đừng vì thích anh ấy mà chiều chuộng quá, phải biết giữ chừng mực. Có gì không hiểu thì cứ hỏi tôi, đừng ngại."
Tần Kiến im lặng, dường như ai cũng nghĩ cậu là người nằm dưới trong mối quan hệ với Tống Thành Nam, chỉ có bản thân cậu mới biết trên giường cậu mới là người được chiều chuộng. Lần trước cậu cố tình nhường, nhưng Tống Thành Nam lại từ chối, anh cắn tai cậu nói: "Thật ra vẫn hơi đau, nhưng mà không sao, dù sao kiểu gì anh cũng sướng."
Nghĩ đến Tống Thành Nam, lòng Tần Kiến tràn đầy ấm áp, cậu cầm điện thoại, dưới dòng tin nhắn "Kiến đại gia, trên đường làm nhiệm vụ chán quá, nói câu nào hay hay cho anh nghe với" liền trả lời: "Hơi nhớ anh rồi."
Cao Trình lắc ly rượu vang đỏ, bất lực nói: "Trước mặt kẻ tình trường lận đận như tôi thì bớt bớt lại đi."
"Sao tối nay lại đến đây?" Đặt điện thoại xuống, Tần Kiến đột nhiên hỏi.
Cao Trình sững người, sau đó cười một cách lười biếng và gian xảo: "Cậu còn không biết tôi là người thế nào sao, không thể thiếu rượu, cũng không thể rời khỏi chốn ăn chơi này."
"Tôi thấy không phải đâu." Tần Kiến nhìn về phía cửa sau lưng anh ta, "Là vì người đó à?"
Dưới ánh đèn mờ ảo, nụ cười phóng túng của một người đàn ông thoắt ẩn thoắt hiện. Ánh đèn nhấp nháy khiến người ta hoa mắt, chẳng ai để ý đến ánh mắt thoáng qua của hắn.
Sở Diêm Vương.
Người đàn ông đã nhiều năm không gặp bây giờ ăn mặc lại càng trau chuốt, ánh mắt phong lưu, nụ cười ngả ngớn. Một tay khoác lên vai cậu nhóc gầy gò, tay kẹp thuốc vuốt ve tóc cậu ta, trông vừa hạ lưu vừa quyến rũ.
Quay đầu nhìn, ánh mắt bình thản không gợn sóng, Cao Trình nhấp một ngụm rượu, lười biếng dựa vào ghế sofa rộng rãi: "Cậu nghĩ tôi đến đây vì anh ta? Tôi chưa si tình đến vậy."
Tần Kiến nhìn Sở Diêm Vương ôm cậu nhóc thanh tú kia vào phòng riêng, trong lòng như bị nghẹn, không thoải mái chút nào. Cậu mở một chai rượu, không cho đá hay bất cứ thứ gì, rót thẳng vào miệng: "Anh ta không phải đã kết hôn rồi sao? Nghe nói nhà vợ anh ta cũng có máu mặt, anh ta còn dám chơi bời thế này à?"
"Khi người ta không còn điểm yếu thì sẽ không phải kiêng dè." Cao Trình nhẹ nhàng nói.
Điểm yếu trước đây của Sở Diêm Vương là Cao Trình, giờ không còn điểm yếu nữa, có phải chứng tỏ hắn thật sự đã buông bỏ Cao Trình rồi không? Tần Kiến chung tình và si tình, cậu không hiểu nổi mối quan hệ giữa Cao Trình và Sở Diêm Vương, cũng không muốn tìm hiểu.
"Tôi đi vệ sinh." Cao Trình đặt ly rượu xuống, đứng dậy. Hôm nay anh ta mặc cả cây đen, giữa sàn nhảy rực rỡ không hề nổi bật. Lúc đi ngang qua Tần Kiến, cậu vừa ngẩng đầu lên, thấy ngón trỏ của anh ta đang gõ gõ vào đùi, đó là hành động vô thức của Cao Trình khi vui vẻ.
Nhà vệ sinh nằm gần phòng bao mà Sở Diêm Vương vừa vào, Tần Kiến suy nghĩ một chút, cảm thấy nghi ngờ.
Mười lăm phút sau, Tần Kiến đạp cửa phòng vệ sinh nam, thấy Cao Trình và Sở Diêm Vương đang hôn nhau kịch liệt.
Chiếc áo sơ mi lụa đen đã bị vò nát, vạt áo xộc xệch lộ ra một đoạn eo thon. Không biết có phải vì bị hôn đến ngạt thở hay không, hơi thở Cao Trình hỗn loạn, đôi mắt cáo mơ màng ướt át, mang màu sắc quyến rũ chết người.
Lúc này Sở Diêm Vương mặt mày hung dữ, dùng thân mình che chắn cho Cao Trình. Ham muốn chưa được thỏa mãn lại bị cắt ngang, hắn như con thú dữ sẵn sàng xé nát kẻ thù.
"Mẹ kiếp mày muốn chết hả!" Trong cơn thịnh nộ, hắn không nhận ra Tần Kiến đã nhiều năm không gặp.
"Là Tần Kiến." Cao Trình vừa hoàn hồn nhìn về phía Tần Kiến, "Có chuyện gì vậy?"
......
Rầm! Cửa nhà vệ sinh nam của quán bar cao cấp bị người ta đạp tung từ bên ngoài. Tên côn đồ đạp cửa xong lùi sang một bên.
Đôi giày cao gót màu bạc lướt trên sàn đá cẩm thạch sáng bóng, phát ra âm thanh đắt tiền, chất liệu satin phản chiếu ánh đèn sáng chói của nhà vệ sinh, càng tôn lên khí chất ngút trời của người đến. Người phụ nữ xinh đẹp bước vào, mái tóc uốn xoăn bồng bềnh toát lên vẻ quyền lực.
"Sở Vân!" Người phụ nữ quát lớn, "Anh đúng là chó không bỏ được thói ăn phân, lại lén lút với thằng đĩ gay Cao Trình này!"
Người phụ nữ khoanh tay trước ngực, nhìn Sở Vân đang che chở cho người trong góc, lửa giận bốc lên bừng bừng.
"Sở Vân, tôi đã nể mặt anh lắm rồi. Chỉ cần không phải thằng đĩ đó, anh mẹ nó muốn chơi bời thế nào tôi cũng mặc, đàn ông mà, ai chẳng có lúc trăng hoa. Nhưng anh lại dây dưa với thằng đĩ này, lúc trước anh đã hứa với ba tôi thế nào? Anh nói sẽ không bao giờ tìm Cao Trình nữa, sẽ không bao giờ chơi trai nữa, vậy mà giờ anh không chỉ cặp kè với đủ loại trai bao, mà còn mẹ nó quay lại ăn phân cũ!"
Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng: "Tôi cho người theo dõi anh nửa tháng rồi, xem lần này anh còn gì để nói!"
Sở Diêm Vương không hề tỏ ra hoảng loạn khi bị bắt quả tang, hắn xoa xoa gáy, "chậc" một tiếng, thản nhiên nói: "Vương Mộ Hà, cô còn mặt mũi nào đứng đây bắt gian tôi hả? Theo tôi biết thì sáng nay cô vừa mới bò ra khỏi giường thằng trai bao người Nhật đấy thôi. Còn có tên họa sĩ người Ý, mấy thằng diễn viên hạng bét, có thằng nào không phải là khách quen của cô."
Cô ta nhướng mày: "Chúng ta mạnh ai nấy chơi, nhưng anh tuyệt đối không được dây dưa với thằng đĩ gay này nữa!"
"Tại sao?" Sở Diêm Vương cà lơ phất phơ hỏi, "Tôi ngủ với ai mà chẳng được, cũng giống như mấy tên trai bao, họa sĩ, diễn viên hạng bét của cô thôi, có gì khác nhau đâu."
Người phụ nữ tiến lên vài bước, thái độ cực kỳ phẫn nộ: "Không khác nhau? Khác nhau nhiều lắm! Thằng đĩ đực sau lưng anh dám khiêu khích tôi, nói anh nhất định sẽ không cưới tôi! Cuối cùng thì sao, chẳng phải anh vẫn ngoan ngoãn quỳ dưới chân tôi đấy thôi? Nó còn phá đám cưới của tôi! Khiến tôi mất mặt trước gia tộc và tất cả mọi người!"
Cô ta vươn cổ nhìn về phía sau Sở Vân, cười khẩy: "Cao Trình, gan mày cũng lớn đấy, còn dám quyến rũ chồng tao, xem ra trước đây đập quán mày vẫn còn nhẹ tay quá. À còn nữa, cảm giác bị trùm bao tải ném vào thùng rác ở con hẻm sau thế nào? Hay là cảm giác bị xe máy tông liên tục sáu lần trong một tháng sướng hơn? Xem ra mày quên hết bài học rồi, còn dám đến quyến rũ Sở Vân, đã làm thì làm cho trót đi, sao giờ lại rụt cổ như rùa thế?"
Nắm đấm Sở Diêm Vương siết chặt, mặt mày biến sắc, nhưng lại bị người phía sau huých nhẹ một cái. Người đó đẩy Sở Vân ra, bước ra khỏi góc tường, nhíu mày hỏi: "Anh Sở, chuyện gì thế này?"
Người hỏi còn rất trẻ, cao ráo, đẹp trai, nhưng không phải kiểu đẹp trai bình thường mà mang theo vẻ lạnh lùng xa cách.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]