Tần Kiến mặc cảnh phục đẹp trai ngời ngời. Tống Thành Nam ngắm mãi không chán, lôi cả Tiểu Trương và Cao Trình đến xem.
Cao Trình dựa vào lò sưởi điện nhỏ, lười biếng nói: "Lần trước tôi thấy người khoe khoang như vậy, là dì hai tôi dắt con trai vừa thi đậu đại học đi thăm họ hàng."
Tần Kiến bị nói đến mức đỏ mặt, vội vàng chuyển chủ đề: "Nghe giọng cậu trong điện thoại hình như có tin tức từ Sở Diêm Vương rồi?"
Thời gian trước, Tần Kiến đã bí mật gặp mặt Sở Vân và người phụ trách tổ chuyên án của tỉnh. Sở Vân đã giao nộp bằng chứng phạm tội liên quan đến nhà họ Vương mà hắn nắm giữ cho tổ chuyên án. Sau khi xác minh, bằng chứng mà Sở Vân cung cấp chỉ liên quan đến tội danh của Vương Mộ Vân, anh trai Vương Mộ Hà, tính ra chỉ có thể tổn thương da tóc của nhà họ Vương chứ không thể động đến gân cốt để triệt tiêu hoàn toàn.
Theo hồi ức của Sở Vân, cha của Vương Mộ Hà, cũng chính là người nắm quyền nhà họ Vương, có một phòng làm việc riêng biệt trong nhà, được bảo vệ nghiêm ngặt, rất ít khi cho người khác vào. Hắn là một thằng con rể không được nhà họ Vương coi trọng, chỉ nhìn thấy trên bàn làm việc bên trong có một chiếc máy tính khi cửa phòng hé mở.
"Căn phòng đó không có mạng internet." Sở Vân nhớ lại.
Người phụ trách tổ chuyên án và Tần Kiến nhìn nhau, đều cảm thấy thứ được lưu trữ trong chiếc máy tính đó chắc chắn là chìa khóa để phá vỡ thế bế tắc của cuộc điều tra.
"Không thể trực tiếp xin lệnh khám xét sao?" Sở Vân hỏi.
"Nhà họ Vương tai mắt khắp nơi, bên này vừa xin lệnh khám xét, bên kia có thể đã chuyển hoặc tiêu hủy tang vật rồi."
"Cho dù xin được lệnh khám xét một cách kín đáo thì hệ thống tự hủy từ xa hiện nay chỉ cần một nút bấm là có thể biến máy tính thành đống sắt vụn." Tần Kiến bổ sung.
"Chỉ có bí mật đột nhập, cài đặt USB ẩn của chúng ta vào máy tính mới có thể lấy được tất cả bằng chứng phạm tội của bọn họ."
Giọng nói của người phụ trách tổ chuyên án vẫn còn văng vẳng bên tai Cao Trình, vẻ mặt say xỉn đã biến mất từ lâu, anh ta lo lắng trả lời Tần Kiến: "Sở Vân bí mật báo tin, nói nửa tháng nữa là sinh nhật ông cụ nhà họ Vương, theo lệ, mọi người sẽ đến chúc thọ, anh ấy muốn nhân cơ hội đó ra tay."
Tin tức của Sở Diêm Vương đều được truyền riêng cho Cao Trình, như vậy cho dù bị phát hiện, cùng lắm chỉ mang tội còn vương vấn tình cũ, sẽ không ảnh hưởng đến toàn bộ hành động.
Tần Kiến lập tức báo cáo tình hình cho tổ chuyên án, nhận được câu trả lời là: Ba bộ phận điều tra kinh tế, điều tra hình sự và giám sát mạng sẽ phối hợp toàn lực với hành động của Sở Vân, đồng thời chính thức điều Tần Kiến vào tổ chuyên án, phụ trách công tác giám sát mạng và liên lạc thông tin.
"Các người sẽ đảm bảo an toàn cho Sở Vân chứ?" Giọng Cao Trình căng thẳng, như dây đàn bị kéo căng đến cực hạn.
Tần Kiến gật đầu: "Hôm đó chúng tôi sẽ dùng biện pháp kỹ thuật để vô hiệu hóa tạm thời hệ thống an ninh trong và ngoài phòng làm việc. Chỉ cần Sở Diêm Vương có thể vào được phòng làm việc, cắm USB ẩn mà tôi đưa cho anh ấy vào máy tính, lần sau khi họ bật máy, tất cả dữ liệu trong máy tính sẽ được sao lưu vào trung tâm dữ liệu mạng của tổ chuyên án."
Thanh niên dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Tuy nhiên, cho dù không có hệ thống an ninh, hôm đó người đông mắt tạp, anh cũng nên dặn Sở Diêm Vương cẩn thận. Nếu không tìm được cơ hội tốt để vào phòng làm việc thì nhất định không được nóng vội, manh động, chúng ta sẽ tìm cơ hội và cách khác sau."
Cao Trình gật đầu, ngửa cổ uống cạn nửa ly rượu vang đỏ.
......
Sau hôm đó, Tần Kiến đến thành phố tỉnh làm việc tại tổ chuyên án, cùng các đồng nghiệp ở bộ phận giám sát mạng tìm cách vượt qua hệ thống an ninh của phòng làm việc nhà họ Vương, đồng thời tham gia vào công tác giám sát mạng của các sự việc cụ thể khác.
Trong giờ nghỉ, Tần Kiến ra ngoài hóng gió, gọi điện cho Tống Thành Nam.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, hôm nay Tống Thành Nam nghỉ, đang đi xem nhà cùng người môi giới.
"Kiến đại gia, cuối cùng cũng nhớ đến anh rồi sao?" Dạo này Tống Thành Nam ngày càng mè nheo, "Sau này không được gọi anh là Lôi Phong, cũng đừng gọi là Bồ Tát nữa, hãy gọi anh là Vương Bảo Xuyên*, mòn mỏi chờ Kiến đại gia mười tám ngày."
*Vương Bảo Xuyên là nhân vật trong phim truyền hình Tiết Bình Quý và Vương Bảo Xuyến. Vương Bảo Xuyến vốn là con gái của tể tướng nhưng cãi lời cha, từ bỏ gia đình quyết tâm chạy theo tiếng gọi của tình yêu, trở thành vợ của Tiết Bình Quý.
Sống chung chưa được bao lâu, Tiết Bình Quý lên đường đánh giặc, để lại Vương Bảo Xuyến ở quê nhà chờ đợi 18 năm. Cuộc sống khổ cực, gặp nhiều khó khăn khiến Vương Bảo Xuyến phải đào rau dại ăn. Trong phim, Tiết Bình Quý thắng trận, lại cưới công chúa. Dù sau đó hai vợ chồng gặp lại, giải tỏa hiểu nhầm nhưng Tiết Bảo Quý sớm qua đời.
Tần Kiến cười khúc khích ở đầu dây bên kia, cơ thể mệt mỏi nhiều ngày bỗng cảm thấy thư thái, nhẹ nhõm.
"Hơi nhớ anh rồi." Giọng cậu rất nhỏ, như tiếng muỗi vo ve.
Tống Thành Nam đưa điện thoại ra xa, móc móc lỗ tai: "Cái gì? Không nghe rõ. Kiến đại gia, cô dâu mới nói chuyện yêu đương còn to hơn em đấy."
Anh vốn dĩ luôn thích trêu chọc cậu, bây giờ đã thành người đầu ấp tay gối thì lại càng vô tư, xấu xa hơn.
Thanh niên da mặt mỏng ngước mắt nhìn xung quanh, lặng lẽ hắng giọng vài cái, mở miệng mấy lần, nhưng lời nói ra lại thành: "Bên anh hơi ồn, đang làm gì vậy?"
Tống Thành Nam rất thích vẻ ngượng ngùng của cậu, lại tiếp tục trêu chọc: "Đang đi xem nhà với môi giới, anh xem sơ qua trước, đợi vợ anh về rồi để em quyết định."
Mặt Tần Kiến vốn đã trắng, giờ lại ửng hồng, như hoa mai phủ tuyết. Cậu đến gần cửa hành lang, dùng gió lạnh để làm dịu đi khuôn mặt nóng bừng.
"Chọn căn nhà nhỏ có ban công ấy." Tần Kiến tùy ý dựa vào cửa, "Chúng ta có thể cùng nhau ngắm hoàng hôn, uống bia."
"Được." Tống Thành Nam đáp nhanh, "Nghe lời vợ."
"Tống Thành Nam..." Tần Kiến tức giận, "Anh mới là... vợ của em."
Cứ tưởng là phản kích, nào ngờ da mặt Tống Thành Nam dày như tường thành, anh lập tức nhận ngay: "Vậy Kiến đại gia định khi nào cưới anh? Cứ kéo dài thế này chẳng lẽ là muốn thay lòng đổi dạ? Anh đã trao tấm thân trong trắng cho em rồi, nếu em phụ tình, anh cũng sẽ nhảy lầu tự tử ở tòa nhà Viễn Thông."
Tần Kiến bị sặc một hơi gió lạnh, ho sù sụ. Tống Thành Nam ngừng trêu chọc, lo lắng hỏi: "Không sao chứ, giận rồi à?"
"Không sao," Im lặng một lúc, sau khi ho xong, giọng thanh niên trầm xuống, "Chỉ là muốn kiểm tra tấm thân trong trắng của Chủ nhiệm Tống thôi."
Tống Thành Nam nuốt nước bọt, nhóc con Tần Kiến không chịu được trêu chọc. Nhưng nếu bị chọc giận, chỉ cần cậu không cần mặt mũi mà trêu ngươi lại thì sẽ khiến người ta không thể chống đỡ.
Anh nghiến răng: "Kiến đại gia, khi nào thì về?"
"Sắp rồi." Tần Kiến nhìn trời chiều, trầm tư nói.
......
Sinh nhật người nắm quyền nhà họ Vương, không tổ chức tiệc lớn, chỉ mời người thân đến nhà tụ họp. Bây giờ tình hình đang căng, tuy nhà họ Vương đã trải qua nhiều sóng gió không coi chuyện này vào đâu, nhưng cũng không muốn làm lớn chuyện.
Tần Kiến thông qua camera siêu nhỏ được ngụy trang thành đồng hồ đeo tay của Sở Vân để theo dõi hiện trường bữa tiệc. Thật ra việc lắp camera vào đồng hồ đeo tay không phải là lựa chọn tốt nhất, góc nhìn quá thấp, rung lắc liên tục, khó nắm bắt thông tin. Nhưng Sở Vân không có thói quen đeo bút, cà vạt, kẹp cà vạt, nếu cố tình làm vậy sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Hình ảnh rung lắc liên tục, Sở Vân hoàn toàn "tự nhiên thoải mái". Mặc dù vậy, Tần Kiến cũng đã thấy được sự giả dối và thế lực của cái gọi là gia tộc danh giá qua những hình ảnh lộn xộn và vài câu nói rời rạc.
Âm thanh truyền về từ ồn ào bỗng chuyển sang yên tĩnh, hình ảnh di chuyển qua hàng cột La Mã. Bước chân Sở Vân trở nên vội vã, trong sự im lặng kỳ lạ dường như có thể nghe rõ tiếng thở dồn dập của Sở Vân.
Sau khi đi qua hành lang dài, biên độ rung lắc của hình ảnh giảm bớt, Tần Kiến nhìn thấy một cánh cửa gỗ màu nâu đỏ trong ống kính, tiếp theo là hình ảnh bàn tay Sở Vân giơ lên trước ống kính làm dấu ok. Đây là ám hiệu bắt đầu hành động mà hắn đã thống nhất với tổ chuyên án.
"Sở Vân, tôi là Tần Kiến, bây giờ thay mặt tổ chuyên án thông báo với anh. Sau khi tôi đếm ngược đến một, hệ thống an ninh sẽ bị cắt trong 45 giây, đây là thời gian tối đa mà chúng tôi có thể làm được. Trong vòng 45 giây, anh phải vào phòng làm việc, cắm USB vào máy tính và rút lui kịp thời!"
"Sở Vân, chú ý an toàn, chúc anh thành công." Giọng Tần Kiến kiên định và bình tĩnh, "Bây giờ tôi bắt đầu đếm ngược, ba, hai, một."
Hệ thống an ninh bị cắt, "cạch" một tiếng, cánh cửa gỗ mở ra. Sở Vân nghiêng người bước vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Quay người lại là căn phòng làm việc bình thường, diện tích không lớn, giá sách và bàn làm việc bằng gỗ dày dặn mộc mạc, có thể thấy dấu vết sử dụng lâu năm, khác hẳn với phòng khách sang trọng.
Sự chú ý của Sở Vân không đặt ở đó, hắn chạy nhanh đến chiếc máy tính đặt trên bàn làm việc, ngồi xổm xuống nhanh chóng lấy chiếc USB ẩn giấu sau mặt đồng hồ ra, định cắm vào khe đọc của máy tính.
Ngón tay chạm vào máy, Sở Vân giật mình, động tác dừng lại. Hình ảnh đứng yên hai giây, hơi thở của các thành viên tổ chuyên án ngồi trước màn hình lớn cũng ngừng lại trong giây lát.
"Sở Vân, sao vậy?" Tần Kiến bình tĩnh hỏi.
"Khe đọc bị khóa." Giọng Sở Vân truyền qua tai nghe ẩn có chút méo mó.
Đồng hồ bấm giờ khổng lồ đang đếm ngược, lúc này còn 30 giây nữa là hết giờ.
"Sở Vân, thử nghĩ cách xem, nếu thật sự không được thì bỏ cuộc đi."
Giữa tấm kim loại chống trộm và thân máy chỉ có một khe hở nhỏ, Sở Vân thử xem, USB ẩn vừa vặn có thể lọt qua, nhưng ngón tay quá to, không thể nào đút vào khe hở, không thể đưa USB vào đúng vị trí.
"Sở Vân, 25 giây." Tần Kiến báo giờ.
Người đàn ông trong phòng làm việc hít sâu một hơi, ánh mắt đảo qua xung quanh. Khi nhìn thấy chiếc bàn cổ đặt ở góc phòng, ánh mắt hắn bỗng sáng lên.
Gia chủ nhà họ Vương là kẻ đạo đức giả, bề ngoài tao nhã. Ông ta yêu thích tranh thủy mặc, đặc biệt thích đóng khung tranh. Cái bàn ở góc phòng là để làm việc đó, hiện tại trên bàn còn có một cuộn tranh dang dở và dụng cụ đóng khung đặc biệt.
Sở Vân chạy nhanh đến bàn, cầm lấy một cây nhíp mảnh trong ống tre, cây nhíp mảnh như sợi chỉ, trên mặt hắn lộ rõ vẻ vui mừng.
"18 giây!" Giọng Tần Kiến vang lên từ tai nghe.
Tay không được run, Sở Vân nhắm mắt lại một lúc, sau đó mở mắt ra dùng nhíp kẹp USB, đưa vào khe hở một cách chắc chắn.
"15 giây."
Đưa vào đúng vị trí rồi, còn phải đẩy vào khe cắm.
"13 giây."
"!" Lần đầu tiên lại thất bại.
"10 giây!" Giọng Tần Kiến lần đầu tiên mang theo sự gấp gáp, "Sở Vân, rút khỏi phòng làm việc."
"Im miệng!" Sở Vân giữ vững tinh thần, thử lại lần thứ hai. Giọng người đàn ông vững vàng: "Tần Kiến, biết anh đang mạo hiểm vì ai không? Vì đất nước và người anh yêu, anh mày thật vĩ đại!"
Cạch, USB được đẩy vào khe cắm, Sở Vân thành công!!
"6 giây! Sở Vân, nếu hệ thống an ninh khởi động lại, cửa sẽ bị khóa!"
Sở Vân đột nhiên đứng dậy, chạy nhanh về phía cửa.
"Ba giây! Hai giây! Một giây!"
Cánh cửa hé mở dần đóng lại, chỉ còn một khe hở nhỏ, Sở Vân vội vàng nắm lấy tay nắm cửa!
......
Đôi giày da cá sấu cao cấp giẫm lên tấm thảm mềm mại, không phát ra tiếng động nào.
Tiếng bíp bíp của mật mã vang lên, cùng lúc âm thanh cuối cùng rơi xuống, cánh cửa gỗ dày nặng mở ra ngay lập tức. Một bàn tay không còn trẻ nữa đẩy cửa ra, bước chân thong thả, gần như là lắc lư đến bàn làm việc, bàn tay đó lại đưa ra nhấn nút nguồn trên máy tính.
Khoảng mười phút sau, màn hình máy tính lại tối đen, bàn tay đó lại tắt máy.
Đôi giày da cá sấu định rời đi, khi đến cửa thì dừng lại, quay người, vẫn là bàn tay già nua đó, chậm rãi nhặt một cây nhíp mảnh trên sàn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]