🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Editor: Gấu Gầy

Ba ngày sau, chiếc máy hút mùi cũ kỹ trong căn nhà trọ lại kêu ầm ầm, không gian phòng bếp chật hẹp nhưng đủ cho một người già gầy gò xoay sở.

Tần Kiến hai tay đặt lên đầu gối, ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha trong phòng khách, sống lưng thẳng tắp, thấp giọng hỏi: "Chủ nhiệm Tống, hôm nay là có ý gì? Hồng môn yến hay là bữa cơm tiễn biệt?"

Tống Thành Nam đang ngồi trên ghế sô pha xoa đầu cậu, cười gian xảo trả lời: "Cơm gì cũng được, em cứ ăn cho ngon miệng là được."

Tần Kiến: "..."

Đúng lúc này, trong bếp truyền ra tiếng động, không biết là nồi va vào bát, hay bát va vào dĩa, nghe có vẻ chói tai. Hai người ngồi trên ghế sô pha đồng loạt đứng dậy, bước nhanh đến cửa bếp.

"Sao vậy mẹ?" Tống Thành Nam hỏi.

"Không sao." Mẹ Tống xua tay, "Bếp ga ở thành phố các con không dễ dùng bằng bếp củi ở quê, lúc thì lửa to, lúc thì lửa nhỏ, làm mẹ luống cuống tay chân." Bà lão cúi người nhìn ngọn lửa trên bếp ga, cẩn thận vặn núm điều chỉnh.

"Bác gái, để con làm cho." Tần Kiến chủ động tiến lên, mẹ Tống thấy vậy nhường bếp. Cậu cúi người xuống điều chỉnh lửa, nhanh chóng hoàn thành công đoạn tiếp theo.

Tống Thành Nam mím môi, bước nhỏ đến bên cạnh mẹ, tiếng ồn của máy hút mùi át đi giọng nói cố tình hạ thấp của anh: "Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?"

Mẹ Tống nhìn chằm chằm vào Tần Kiến, đưa tay đẩy đầu con trai ra: "Xem tay nghề nấu nướng của cậu ta thế nào, dù con nhất định phải chọn đàn ông thì chúng ta cũng phải tìm người biết chăm sóc con chứ."

Tống Thành Nam im lặng, cảm thấy có chút ấm ức thay cho Tần Kiến. Nhưng mẹ anh cả đời sống ở quê, suy nghĩ cổ hủ đã ăn sâu vào máu, anh không muốn đôi co nhiều. Dù sao sau này hai người sống chung với nhau, người của anh, anh tự chiều là được.

Tần Kiến nấu xong, bày thức ăn lên bàn: "Bác gái, tay nghề của con bình thường thôi, bác cứ ăn tạm."

Mẹ Tống không khách sáo, nếm thử từng món rồi mới gật đầu: "Mùi vị cũng được, ngồi xuống đi, chúng ta cùng ăn cơm."

Tần Kiến liếc nhìn Tống Thành Nam, anh cũng nhìn cậu bằng ánh mắt "yên tâm".

"Tiểu Tần, nghe nói con là sinh viên đại học?" Mẹ Tống gắp thức ăn bỏ vào miệng, hỏi như đang tán gẫu.

"Vâng."

"Học ngành gì vậy?"

"Máy tính."

"Khoa học máy tính và công nghệ thông tin." Tống Thành Nam bổ sung, "Tần Kiến hiện đang xây dựng dự án giám sát mạng cho đồn cảnh sát của con, hôm trước em ấy còn dùng kỹ thuật theo dõi qua mạng giúp tụi con bắt được một nghi phạm."

Anh không nhắc đến chuyện mình bị thương, sợ mẹ lo lắng.

Mẹ Tống không biết hết chữ, nghe những lời này như vịt nghe sấm. Bà suy nghĩ một lúc rồi mới hỏi: "Tiểu Tần làm công việc công nghệ cao sao?"

"Đúng vậy, công nghệ cao, có thể bắt tội phạm qua mạng." Tống Thành Nam gật đầu.

Mẹ Tống dịch người trên ghế, giọng điệu có phần khách sáo: "Vậy Tiểu Tần, một tháng con kiếm được bao nhiêu tiền?"

Tần Kiến sững người, sau đó đặt đũa xuống, nghiêm túc trả lời: "Bây giờ con vẫn đang trong thời gian thực tập, lương thực tập không cao."

"Lương thực tập không cao, nhưng sau khi hết thực tập, chuyển sang chính thức thì lương sẽ cao. Mẹ, rất có thể Tần Kiến sẽ được giữ lại làm việc ở sở công an tỉnh, chức vụ ít nhất cũng cao hơn con mười tám bậc." Tống Thành Nam vừa ăn vừa nói.

"Cũng... cũng chưa chắc đã được giữ lại ở sở công an tỉnh." Tần Kiến hơi xấu hổ, cậu lén đá vào chân Tống Thành Nam dưới gầm bàn.

"Nếu không được giữ lại, Tần Kiến sẽ đi làm ở doanh nghiệp. Cậu Bạch hôm trước đến nhà chúng ta là đàn anh của Tần Kiến, bây giờ cậu ta đang làm việc ở một công ty nước ngoài." Tống Thành Nam vắt chéo chân, không để ý đến lời cầu cứu của Tần Kiến.

Mẹ Tống có ấn tượng rất sâu sắc với thanh niên đeo kính gọng vàng đó. Bà chỉ nghe Thẩm Bình nói qua điện thoại là Tống Thành Nam bị một người đàn ông nhỏ hơn mình mười mấy tuổi dụ dỗ, nhưng không biết ai trong hai người đàn ông trong nhà là "hồ ly tinh" họ Tần, vì vậy lúc đó bà đã quan sát kỹ cả hai.

Bây giờ nghĩ lại, thanh niên đeo kính đó trông rất phong độ, giống như công tử nhà giàu đi du học về trong phim truyền hình. Mẹ Tống bưng bát canh lên: "Cậu Bạch đó... kiếm được bao nhiêu tiền một năm?"

Tần Kiến: "... Chắc là vài trăm ngàn."

"Khụ khụ~ khụ~" Mẹ Tống bị sặc canh, ho liên tục.

Tống Thành Nam vừa cười vừa vỗ lưng cho bà, còn không quên nói thêm một câu: "Ngành của Tiểu Tần dễ xin việc lắm, các công ty lớn đều tranh nhau mời em ấy."

Ăn một bữa cơm mà như ngồi trên đống lửa, để tránh lúng túng, sau khi ăn xong Tần Kiến giành rửa bát.

Mẹ Tống nhìn bóng lưng Tần Kiến, gọi Tống Thành Nam vào phòng ngủ, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng: "Tiểu Nam, sao mẹ lại thấy bất an thế này?"

"Sao vậy mẹ?" Tống Thành Nam dìu bà ngồi xuống giường.

"Tiểu Tần... có phải quá xuất sắc không? Con xem người ta đẹp trai cao ráo lại giỏi làm việc nhà, còn là sinh viên đại học, sau này hoặc là làm cán bộ nhà nước, không thì cũng kiếm được nhiều tiền. Chúng ta... có thể giữ được cậu ấy không?"

Tống Thành Nam nhịn cười đến mức đau cả ngực, nhưng người sống trên đời, ai mà chẳng biết chút diễn xuất? Anh vỗ tay mẹ Tống: "Con trai mẹ cũng đâu có tệ, cũng cao ráo đẹp trai. Hơn nữa con còn sắp trở thành cảnh sát chính thức, tuy không kiếm được nhiều tiền nhưng nhân phẩm tốt, thật thà, kiên định, không hai lòng. Hai người sống với nhau, điều quan trọng nhất chẳng phải là tình cảm sao? Mẹ xem Tần Kiến không chọn cậu Bạch đó mà chọn con, chứng minh con trai mẹ vẫn có sức hút."

Nói đến đây, Tống Thành Nam lộ ra vẻ mong chờ: "Mẹ, tuy con trai mẹ có sức hút, nhưng cũng cần mẹ ra tay hỗ trợ, như vậy mới chắc chắn, mới giữ được người ta."

Tần Kiến rửa bát xong, theo thói quen lau tay ướt vào tạp dề. Cởi tạp dề ra, cậu bưng dĩa hoa quả đã cắt ra khỏi bếp, vừa ngẩng đầu đã thấy mẹ Tống đang tươi cười trên ghế sô pha.

Tống Thành Nam đứng sau lưng bà, nhướng mày, mấp máy môi một cách khoa trương.

Đừng sợ. Tần Kiến hiểu được, nhưng trong lòng lại càng hoảng hốt hơn.

"Tiểu Tần, đừng lo làm nữa, qua đây ngồi một lát." Mẹ Tống vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh, "Vốn định mời con ăn cơm, lại để con vất vả cả buổi, mau lại đây, ngồi đi."

"Không sao đâu ạ." Tần Kiến nhất thời không biết nên bước chân nào trước.

Hai chân cứng đờ, Tần Kiến ngồi xuống bên cạnh mẹ Tống. Mông vừa chạm vào ghế sô pha, một bàn tay đã nắm lấy tay cậu, vỗ nhẹ.

Thanh niên nổi da gà, tính tình cậu vốn khép kín lạnh lùng, từ nhỏ đến lớn hiếm khi tiếp xúc với phụ nữ. Đối với người phụ nữ xấp xỉ tuổi mẹ mình, vì tâm lý mà cậu càng lo sợ. Lần tiếp xúc trực tiếp như vậy là lúc Tần Kiến còn đi học, khi cô giáo họ Hoa nắm tay cậu đánh vào lòng bàn tay.

"Mẹ, lấy hoa quả cho con." Thấy Tần Kiến lúng túng, Tống Thành Nam lên tiếng giải vây.

Mẹ Tống lườm con trai mình một cái rồi mới buông tay, bà không lấy hoa quả mà lại lấy một chiếc túi vải từ trong túi áo ra, cẩn thận đặt lên đùi, từ từ mở ra. Túi vải bọc ba lớp, cuối cùng lộ ra một cuốn sổ tiết kiệm màu đỏ.

"Tuy hai đứa đều là đàn ông, nhưng đã muốn ở bên nhau thì không thể qua loa được. Đây là mấy vạn tệ mẹ tiết kiệm được mấy năm nay, lấy số tiền này mua sắm đồ đạc. Tiểu Nam, con dẫn Tiểu Tần đi chọn một sợi dây chuyền vàng làm tín vật, rồi mua thêm mấy bộ quần áo đẹp, xem Tiểu Tần thích gì thì mua thêm."

Tần Kiến tuy ngang bướng, nhưng lại rất hay xấu hổ. Tống Thành Nam rất tinh quái, trước đây thường xuyên trêu chọc cậu nhóc lạnh lùng đến mức cậu vừa xấu hổ vừa tức giận, bây giờ lại thường xuyên trêu chọc thanh niên đến mức đỏ bừng mặt. Lúc này, lời nói của mẹ Tống khiến Tần Kiến đỏ mặt tía tai, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Tống Thành Nam vừa ăn hoa quả vừa xem náo nhiệt, còn không quên thêm dầu vào lửa: "Phải chọn một sợi dây chuyền vàng to một chút, nếu không thì không xứng với Kiến đại gia của chúng ta."

Người lo lắng, người vui mừng, mẹ Tống cười nói tiếp: "Rồi chúng ta chọn ngày lành tháng tốt, cục dân chính không cho hai đứa đăng ký kết hôn thì chúng ta tự làm lễ bái đường thành thân ở nhà, mời bố mẹ Tiểu Tần đến. À đúng rồi, Tiểu Tần, quên hỏi ba mẹ con, họ... có đồng ý cho con và Tiểu Nam ở bên nhau không?"

Tần Kiến rũ mắt, giọng nói lạnh xuống: "Không cần họ đồng ý."

Tống Thành Nam đặt đĩa hoa quả xuống, tiếp lời: "Ba mẹ Tần Kiến đều không ở bên cạnh, mẹ, cứ làm theo ý mẹ đi."

"Nhưng số tiền này tụi con không thể nhận." Tần Kiến vội vàng nói.

"Đúng vậy." Tống Thành Nam cười, gói lại túi vải cẩn thận, "Dây chuyền vàng của Tần Kiến con sẽ mua cho em ấy, mẹ không cần lo lắng."

"Tống Thành Nam!" Tần Kiến trừng mắt, sau đó nhớ đến mẹ Tống đang ở bên cạnh, liền kìm nén cơn giận, khép hai chân lại, ngoan ngoãn ngồi yên.

"Ha ha ha..." Mẹ Tống cười lớn, lộ ra tính cách thẳng thắn của người nông dân, "Mẹ còn đang nghĩ Tiểu Tần cái gì cũng tốt, chỉ là hơi ít nói, bây giờ mắng Tiểu Nam thì lại rất hoạt bát. Cứ mắng đi, đàn ông là để mắng, không mắng không nên thân."

Tần Kiến, một người đàn ông khác: "..."

—------

Gấu Gầy: Tần Kiến dễ thương 🤭

--------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.