Editor: Gấu Gầy
"Mẹ, sao mẹ lại đến đây?" Tống Thành Nam nhận lấy túi đồ trong tay mẹ, dìu bà vào nhà, "Sao mẹ không báo trước một tiếng, để con ra đón mẹ, mẹ chưa từng đi xa, lỡ lạc đường thì sao?"
Mẹ Tống đi đường xa mệt mỏi, bước chân hơi loạng choạng. Bà được Tống Thành Nam dìu đến ngồi xuống ghế sô pha, ánh mắt hơi đục liếc nhìn hai người đàn ông trẻ tuổi trong phòng.
"Nhớ con, nên đến thăm con. Mẹ không sao, vẫn chưa già đến mức không đi lại được, còn có Huệ Huệ chăm sóc mẹ mà." Mẹ Tống nắm lấy tay cô gái trẻ đang đứng bên cạnh, vỗ nhẹ, "Tiểu Nam, đây là con gái út của nhà chú Vương hàng xóm. Con còn nhớ không? Lúc con mười tuổi, đi dự đám cưới con trai trưởng làng còn lấy kẹo dụ dỗ con bé, lúc đó nó chưa đầy một tuổi, nhìn xem bây giờ đã thành thiếu nữ xinh đẹp rồi."
"Anh Tống, chào anh, em tên là Vương Huệ Huệ, anh gọi em là Huệ Huệ hoặc Tiểu Huệ đều được."
Vẻ e thẹn vừa phải của cô gái trẻ khiến Tống Thành Nam chột dạ. Anh quay đầu nhìn Tần Kiến, thấy cậu đang dùng khăn giấy lau vết dầu mỡ trên bàn.
"Cảnh sát Tống, bác gái đi đường xa chắc chắn rất mệt, anh sắp xếp cho bác gái nghỉ ngơi đi, em xin phép đi trước." Bạch Vũ đúng lúc đứng dậy chào tạm biệt.
"Tôi đi cùng anh." Tần Kiến ném khăn giấy bẩn vào thùng rác, rồi cũng đứng dậy. Cậu lại đeo chiếc mặt nạ giả tạo, cười nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoi-ket-hon-hop-phap/3739432/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.