🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Editor: Gấu Gầy

Thành phố Tân Thành* được xây dựng bên sông, một dòng sông trong vắt chảy qua thành phố, chia thành phố thành hai khu Nam Bắc. Khu Nam là khu phố cổ, mang dấu ấn của thời gian, như một ông lão từng trải, trên mặt đầy nếp nhăn, dù có trang điểm cũng khó che giấu vẻ tàn tạ của năm tháng. Khu Bắc thì khác, nhà cao tầng san sát nhau, đèn neon quảng cáo lấp lánh hoa cả mắt, giống như những tờ tiền trăm tệ mới cứng khiến người ta vừa khát khao vừa lạc lối.

*Thật ra chỗ này tác giả để là thành phố H, nhưng ở mấy chương đầu lại là thành phố Tân Thành. Tui muốn đồng bộ nên đã sửa thành Tân Thành luôn. Nhưng tui cũng khá phân vân, xin mọi cho tui ý kiến.

Khi màn đêm buông xuống, cuộc sống về đêm ở khu Bắc mới bắt đầu. Đèn chiếu sáng cảnh quan ven sông lần lượt sáng lên, dòng sông không còn mênh mông hùng vĩ như ban ngày mà lấp lánh ánh đèn, như một bản tình ca êm dịu. Cục trưởng Phương chọn địa điểm liên hoan ở khu Bắc, thật sự nằm ngoài dự đoán của mọi người. Những người "quê mùa" ở đồn cảnh sát Tân Phát đã quen với những quán ăn nhỏ trong hẻm, khi đến những nhà hàng sang trọng xa hoa như thế này ở ven sông khu Bắc, họ vô thức liếc nhìn ví tiền của cục trưởng Phương.

"Lão Phương, sao lại phung phí thế? Cả nhà hàng lớn này cũng dám vào à?" Cảnh sát lớn tuổi ở đồn cảnh sát luôn cầm cốc tráng men, ra khỏi đồn cảnh sát thì nhất định phải mang theo bình giữ nhiệt. Ông ta mở nắp bình, húp một ngụm nước nóng, nghiêng đầu nhìn tấm biển hiệu lớn của nhà hàng từ trong xe, "Hay là bà xã đuổi anh ra khỏi nhà, anh mặc kệ rồi à?"

Cục trưởng Phương cười mắng: "Lão Thượng, tôi biết anh không muốn tôi sống tốt. Sao, mong tôi tham nhũng để bị cách chức, anh lên thay thế tôi à?"

Lão Thượng vặn chặt nắp bình giữ nhiệt, "chẹp" một tiếng: "Chức vụ của anh tôi không thèm, nếu bà xã anh độc thân, tôi sẽ..."

"Cút mẹ anh đi!" Cục trưởng Phương cười mắng, "Nói nhảm, mau xuống xe, đây là nhà hàng của Thường Phú Quý. Anh ta đã gọi điện mời cảnh sát của đồn chúng ta ăn cơm mấy lần rồi, đều bị tôi từ chối. Hôm nay để chúc mừng cho Tiểu Tần và đội chuyên án, tôi nghĩ phải tìm chỗ tốt một chút để làm liên hoan nên mới chọn ở đây, không cần Thường Phú Quý mời, nhưng anh ta nhất định phải giảm giá cho tôi!"

Trong xe vang lên tiếng reo hò, Tiểu Trương liếc nhìn Tần Kiến đang ngồi im lặng ở cuối xe, cười nói: "Cục trưởng Phương, sáng nay anh còn họp phê bình Tần Kiến tự ý hành động, liều lĩnh một mình, tự ý bắt giữ nghi phạm, sao bây giờ lại đổi giọng thành liên hoan cho cậu ấy rồi?"

"Họp là họp, uống rượu là uống rượu. Chúng ta vừa phải có nguyên tắc tổ chức, vừa phải phân tích tình hình thực tế một cách khách quan. Tình hình thực tế là Tiểu Tần đã thúc đẩy tốc độ phá án, sáng nay đã phê bình rồi, bây giờ chỉ còn lại khen thưởng và liên hoan thôi."

"Liên hoan không thể thiếu anh Tống của chúng ta được." Tiểu Trương khoác tay lên vai Tống Thành Nam, "Anh Tống suýt chút nữa mất một quả thận. Anh Tống vừa mới độc thân, sau này còn phải tìm người yêu, nếu thận không tốt... hahaha"

"Cút xéo!" Tống Thành Nam gạt bàn tay trên vai xuống, liếc nhìn Tần Kiến đang ngồi trong bóng tối, "Anh dùng một quả thận cũng mạnh hơn cậu."

"Ấy chà~" Trên xe lại vang lên tiếng la ó.

Rượu ngon, thức ăn ngon, bữa tiệc liên hoan diễn ra rất náo nhiệt, ngay cả bức bình phong thêu tranh sơn thủy trong phòng cũng thấm đẫm mùi rượu. Từng đường kim sợi chỉ vẽ nên giang sơn vạn dặm, rượu hoà cùng gió mát ba ngàn dặm, vừa vào lòng đã say ngất ngây.

Nhân vật chính của bữa tiệc liên hoan là Tống Thành Nam và Tần Kiến, đương nhiên có rất nhiều người đến mời rượu. Vết thương của Tống Thành Nam mới lành, vẫn đang trong thời gian dưỡng bệnh, nên anh dùng trà thay rượu. Tần Kiến thì không thể trốn tránh, cái ly uống rượu, ngửa cổ mười mấy lần, uống đầy cả bụng rượu trắng.

Tống Thành Nam ngồi cạnh cậu, bưng tách trà mỉm cười nhìn, không ngăn cản cũng không giúp đỡ, thỉnh thoảng còn nói thêm vài câu, một ly rượu biến thành hai ly, mời một lần biến thành mời hai lần.

Mặt cảnh sát Tiểu Trương đỏ bừng vì rượu, anh ta chạy vào nhà vệ sinh một lát rồi đến gần Tống Thành Nam thì thầm: "Tần Kiến nhà anh bây giờ trông nho nhã lịch sự, tôi cứ tưởng cậu ta 'hoàn lương' rồi, ai ngờ vẫn thâm độc như trước. Lão K hôm qua suýt chút nữa bị cậu ta bẻ gãy một cánh tay, nửa đêm đau quá phải đưa đến trạm xá, xương bả vai bị nứt, bây giờ phải treo tay phải thành "độc cô cầu bại" rồi."

Tiểu Trương liếc nhìn tay phải không động đậy của Tống Thành Nam, trêu chọc: "Sao vậy? Tay phải anh cũng bị phế rồi à? Bắt đầu dùng tay trái gắp thức ăn rồi sao? Không phải đây cũng là kiệt tác của cháu trai tốt nhà anh chứ?"

Tống Thành Nam từng là lính bắn tỉa, tay trái và tay phải đều linh hoạt như nhau, chỉ là anh thường dùng tay phải, khi nào bất đắc dĩ mới đổi sang tay trái.

Anh nhìn tay phải buông thõng bên hông, khẽ "chậc" lưỡi. Một câu nói đùa của Tiểu Trương lại nói trúng tim đen, tay phải đau nhức tê liệt như hiện giờ đúng là do Tần Kiến gây ra.

Hôm qua, anh chủ động hôn cậu trước, sau đó kéo cậu vào lòng, cứ tưởng "happy ending", ai ngờ lại bị Tần Kiến nhân lúc anh đang mê muội tình nồng ý mật mà phản công vặn ngược tay anh.

Một chiêu khống chế địch, đây là kỹ năng tự vệ mà anh đã dạy thằng nhóc đó, bây giờ lại tự mình gánh chịu hậu quả, bị người ta vặn tay đẩy ra khỏi phòng.

Cửa ký túc xá bị đóng sầm lại, Tống Thành Nam xoa xoa cánh tay đau nhức. Ngậm điếu thuốc nhăn nhúm vào miệng, anh dựa vào cửa ký túc xá, hét lớn: "Thằng nhóc thối tha, ném bật lửa ra đây!"

Tần Kiến bước ra khỏi phòng vệ sinh, rửa mặt bằng nước lạnh. Thanh niên trong gương vẫn có đôi mắt sắc bén, nhưng vì say rượu mà lộ ra ba phần điên cuồng phản nghịch.

Trong gương còn có một người nữa, đang đứng sau lưng cậu, lười biếng dựa vào tường. Tần Kiến chống hai tay lên bồn rửa mặt, hơi cúi người về phía gương, nhìn hình ảnh người đó trong gương, nhướng mày: "Chủ nhiệm Tống đang chuốc rượu tôi sao?"

Tay trái kẹp điếu thuốc, Tống Thành Nam đi đến bên cạnh Tần Kiến, vừa như đang than thở vừa như dỗ dành: "Phiền Kiến đại gia lấy bật lửa cho anh, ở túi quần bên phải, tay anh đau không có sức."

Tần Kiến hơi nhíu mày: "Nghiêm trọng đến vậy sao?"

"Trong lúc tức giận, không kiểm soát được lực tay, anh hiểu mà." Người đàn ông rộng lượng không so đo.

Thanh niên khẽ cười một tiếng, tiến lên nửa bước.

Bây giờ Tần Kiến còn cao hơn Tống Thành Nam một chút, cậu rũ mắt hỏi: "Chủ nhiệm Tống, hôm nay anh làm vậy là để trả thù tôi à?"

"Ừ." Không ngờ Tống Thành Nam lại thẳng thắn thừa nhận, "Nhưng không phải trả thù chuyện hôm qua, mà trả thù lần em chuốc rượu anh trước đây."

Thanh niên ngẩn người, bị người đàn ông áp chế: "Nhóc con, mấy năm trước em chuốc say anh ở quán bar rồi kéo anh đến nhà nghỉ làm gì, em còn nhớ không?"

Một câu nói đã đưa Tần Kiến trở về căn nhà nghỉ tồi tàn tối tăm đó, nụ hôn ướt át, môi lưỡi quấn quýt, rung động và dục vọng, kìm chế và bùng nổ, những cảm giác mãnh liệt đó đến giờ vẫn khiến cậu rùng mình. Tần Kiến vô thức dời mắt đi, chóp tai đỏ ửng, giống như con thú nhỏ đang định bỏ chạy. Tống Thành Nam thích thú, đưa tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu, ghé sát vào tai cậu thì thầm: "Khách sạn hay ở nhà, tuỳ em chọn."

"Anh!" Một câu nói khiến máu Tần Kiến sôi lên, cơ thể lập tức có phản ứng! Cậu lùi lại một bước để che giấu sự lúng túng của mình, rồi tức giận vì bản thân dễ dàng bị khuất phục.

Nhưng người đàn ông tham lam vẫn đang từng bước ép sát, anh dùng điếu thuốc chưa châm lửa lướt qua đôi môi mím chặt của thanh niên: "Kiến đại gia, có nợ thì không thể trốn tránh được đâu."

Vừa dứt lời, Tống Thành Nam đã bị một lực mạnh đẩy vào phòng chứa đồ bên cạnh, Tần Kiến cúi người xuống, ép anh vào góc tường chật hẹp.

Thanh niên say rượu không còn kìm chế được ác niệm trong lòng, từ khi gặp lại Tống Thành Nam, từng tế bào trong cơ thể cậu đều gào thét: Xé xác Tống Thành Nam, nuốt chửng anh, ăn tươi nuốt sống anh! Hòa tan máu thịt của anh vào cơ thể mình, để anh không còn là bạn trai của ai, chồng của ai, người cha trên danh nghĩa của ai nữa, mà chỉ thuộc về mình mãi mãi!

Thanh niên nở nụ cười nguy hiểm, lần đầu tiên cậu chủ động áp môi lên khóe môi người đàn ông, kéo dài giọng nói nhỏ: "Chủ nhiệm Tống, Tống Thành Nam, anh định giữ tôi lại đúng không? Thật ra không cần phải tốn công như vậy, chỉ cần anh ngoan ngoãn nằm xuống, để tôi..." Cậu dừng lại một cách xấu xa rồi nhấn mạnh, "Để tôi làm anh là được!"

—-------

Gấu Gầy: Sắp rồi... 🤭

-------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.