Đêm khuya, trời bắt đầu đổ mưa, lúc đầu chỉ lất phất, sau đó dày đặc như mạng nhện, cuối cùng mưa to gió lớn, ào ạt đổ xuống.
Mưa lạnh như trút nước nhưng không dập tắt được dục vọng đang sôi sục.
Trong căn phòng tối om, cửa đóng lại, Tần Kiến dùng sức ấn Tống Thành Nam vào cánh cửa rồi hôn lên. Đây không phải lần đầu bọn họ hôn nhau, nhưng là lần đầu tiên Tần Kiến chủ động hôn kể từ khi gặp lại, khiến Tống Thành Nam chỉ muốn "hành sự" ngay tại chỗ.
Nụ hôn ngày càng sâu, sâu đến mức làm Tống Thành Nam nghẹt thở, chưa từng có nụ hôn nào lại không dịu dàng đến vậy, Tần Kiến dường như đã quyết tâm "xé xác" anh ra rồi nuốt vào bụng. Người đàn ông luôn thích làm chủ lúc này lại ở thế yếu, anh dựa vào tường, chịu đựng khát khao mãnh liệt của thanh niên.
Nhưng đó dù sao cũng là Tống Thành Nam, việc tạm thời ở thế yếu đã khiến anh khó chịu. Nhân lúc Tần Kiến thở dốc, anh nhanh chóng bóp cổ cậu, đột ngột xoay người, đổi vị trí hai người một cách mạnh mẽ!
Tiếng thở dốc nặng nề xen lẫn trong bóng tối, lồng ngực hai người áp sát vào nhau phập phồng dữ dội. Một lúc sau, Tống Thành Nam đưa tay bật đèn ở góc tường, ánh sáng mờ ảo dần dần sáng lên, dịu dàng bao bọc hai người.
Tống Thành Nam vén mái tóc ướt mưa của thanh niên, nhìn thẳng vào mắt cậu. Anh phát hiện Tần Kiến đang bị mình áp vào tường ánh mắt long lên, giống như sói đói nhìn chằm chằm miếng thịt. Tống Thành Nam rất thích dáng vẻ hung hăng của con sói này, một cuộc mây mưa cũng bị cậu biến thành chiến trường, nhưng đó lại là sở thích của Tống Thành Nam. Với tư cách là một Binh Vương hàng đầu, máu nóng của anh vẫn còn đó, anh thích những "trò chơi" liên quan đến chinh phục.
Anh nhìn vào mắt Tần Kiến rồi hôn xuống, vừa hôn vừa nắm lấy cánh tay cậu, kéo cậu đến chiếc giường trong phòng ngủ. Hai người cao lớn, bước chân lảo đảo, ngã xuống giường cùng lúc. Tống Thành Nam dùng tay đỡ gáy Tần Kiến, hơi khom lưng, trông như đang bảo vệ nhưng thật ra là đang "áp chế".
Anh cúi người xuống, thổi hơi nóng vào tai cậu, sau đó thì thầm: "Nhóc con, đã vào cửa nhà anh, lên giường của anh rồi thì ngoan ngoãn nghe lời anh đi."
Nói xong, Tống Thành Nam nghiêng đầu, hôn lên môi Tần Kiến.
"Ưm! Thằng nhóc thối tha!" Người đàn ông nhanh chóng đứng dậy, dùng mu bàn tay lau khóe miệng. Dưới ánh đèn mờ ảo, anh thấy trên mu bàn tay loáng thoáng màu máu, "Cắn mạnh vậy sao?"
Tần Kiến đặt tay lên gáy anh, kéo xuống, nói năng cao ngạo: "Chủ nhiệm Tống, em đã nói rồi, muốn giữ em lại thì phải theo quy tắc của em."
Tay kia sờ soạng trên người Tống Thành Nam, Tần Kiến lập tức cảm nhận cơ bắp của anh căng cứng. Cậu hơi cúi người xuống, giọng nói hung hăng biến thành dụ dỗ: "Chủ nhiệm Tống, lần trước anh cũng rất thích mà, đúng không?"
Hơi thở của Tống Thành Nam trở nên nặng nề, anh đột ngột giữ chặt bàn tay đó, trong mắt ẩn chứa khát khao mãnh liệt.
"Không thích sao?" Tần Kiến lại hỏi, nụ hôn trượt xuống tai anh, "Thế này thì sao?" Cậu hôn lên.
"Mẹ kiếp!" Tống Thành Nam dùng sức ấn cậu vào người mình, nghiến răng nghiến lợi nói, "Chỉ cần em khiến anh khó chịu một chút, hôm nay anh sẽ cho thằng nhóc em không xuống giường được!"
Tần Kiến nhổm người dậy, trong mắt không còn sự hung hăng, không còn vẻ u ám, không còn nỗi buồn đau cầu mà không được, chỉ còn lại tình ý dịu dàng: "Tuân lệnh, chủ nhiệm Tống của em."
Đêm khuya thanh vắng, tiếng mưa rơi không ngớt ngoài cửa sổ. Tống Thành Nam đêm nay không uống một giọt rượu nào, nhưng lại say sưa trong men tình. Anh dùng mu bàn tay che trán, trong mắt lộ ra vẻ trầm luân. Khi Tần Kiến hôn lên lần nữa, chạm vào vết thương trên môi anh, Tống Thành Nam "Ư~" một tiếng. Tần Kiến dịu dàng liếm láp, khẽ hỏi: "Đau không?"
"Ừm." Tống Thành Nam bị cảm giác run rẩy tê dại làm cho mê muội, vô thức đáp lại.
Tần Kiến lại hôn lên vết thương đó, giọng điệu dịu dàng nhưng lời nói lại ác độc: "Đau thì ráng chịu đi."
"Mẹ kiếp." Tống Thành Nam bị chọc cười, "Kiến đại gia, không phải chê anh già rồi sao? Sao hôm nay lại nhiệt tình quá vậy?"
Tần Kiến lầm bầm trả lời qua loa: "Ghen rồi à chủ nhiệm Tống?"
"Nhảm nhí!" Tống Thành Nam đá Tần Kiến một cái, "Em có làm được không? Không được thì để anh."
"Mẹ nó, Tần Kiến!"
......
"Kiến đại gia, thuốc lá."
......
"Nhóc con, đừng khóc nữa, ít nhất khi khóc em có thể nhẹ nhàng một chút được không?"
......
"Tần Kiến, cảm ơn em đã quay về."
......
Tiếng nước chảy hòa lẫn với tiếng mưa gió, lúc nhanh lúc chậm, vừa đủ che đi những âm thanh dâm mỹ trong phòng. Tấm rèm chống nước đơn giản che khuất cảnh xuân trong phòng tắm. Kim phút trên chiếc đồng hồ đeo tay trên bồn rửa mặt đã quay hai vòng, trong phòng tắm vang lên một tiếng thở dài: "Kiến đại gia, chúng ta đúng là đã nhịn bốn năm, nhưng cũng không thể bù lại trong một lần được."
"Anh không muốn sao?" Giọng nói khàn khàn kìm nén dục vọng.
Tống Thành Nam do dự một chút rồi bất lực nói: "Ít nhất cũng phải cho anh đổi tư thế chứ."
Trong phòng tắm có tiếng động.
"Thế này không được... thế này mẹ nó quá... rồi, chúng ta đổi lại được không."
"Tống Thành Nam." Giọng thanh niên mang theo sự mê hoặc, "Câm miệng."
Lão già cổ hủ Tống Thành Nam hoàn toàn không hiểu, vẫn cứ lăn tăn về tư thế. Nhưng chẳng được bao lâu, anh lại chìm đắm trong cơn sướng vô cùng.
Khi cửa phòng tắm được mở ra, mưa đã tạnh. Cành cây đung đưa ngoài cửa sổ, không khí trong lành sau cơn mưa thổi vào phòng, xua tan mùi hương hoan ái. Sau một đêm mây mưa, Tần Kiến và Tống Thành Nam nằm trên giường, vai kề vai.
"Ừm, sắp sáng rồi." Tống Thành Nam dập tàn thuốc vào gạt tàn, lấy cốc nước trên tủ đầu giường, rót cho Tần Kiến nửa cốc. Yết hầu chuyển động, Tần Kiến nuốt nước xuống. Tống Thành Nam buông tay, nhìn thẳng vào cậu, giọng nói trầm thấp chậm rãi, mang theo sự lo lắng và cầu xin khó nhận ra: "Tần Kiến, nếu anh có thể bỏ qua những lời đàm tiếu, không sợ định kiến, không còn tự làm khổ mình nữa, em có thể cho anh... một cơ hội nữa không?"
—------
Gấu Gầy: tui nhân đạo lắm mới đăng luôn chương này cho mấy bà đó 😄
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]