🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Editor: Gấu Gầy

Từ khi bước vào cổng đồn cảnh sát Tân Phát, Tống Thành Nam đã được chào hỏi không ngớt, gặp ai cũng phải nói vài câu, nói đến mức khô cả họng.

Lúc này, gặp một cảnh sát lớn tuổi đang bưng chiếc cốc tráng men lớn đến hỏi thăm nhiệt tình, anh đành lặp lại những câu vừa nói: "Vết thương của con đã gần lành rồi, ở nhà cũng không chịu được, đến đồn cảnh sát tuy không thể đi tuần tra nhưng cũng có thể giúp mọi người làm việc vặt, nếu không cả người cứ mốc meo cả lên."

Nắp cốc tráng men được mở ra, cảnh sát lớn tuổi húp một ngụm trà nóng: "Cái cậu này, đúng là số khổ, nếu bình chọn lao động tiên tiến trong đồn cảnh sát này, cậu là người đầu tiên!"

Tống Thành Nam cười cười, không đáp lời. Anh vội vàng đi làm thật ra là có ý đồ riêng, dự án của Tần Kiến sắp hoàn thành, nhưng anh vẫn chưa nắm được tâm tư của thằng nhóc đó.

Lần gặp lại này, thái độ của Tần Kiến đối với anh rất mơ hồ, vừa lạnh nhạt xa cách, vừa mỉa mai khiêu khích, đôi khi cũng quan tâm lo lắng. Ánh mắt lúc tỏ lúc mờ, sâu xa khó hiểu, giống như ngăn sông cách núi khiến Tống Thành Nam không thể nắm bắt, không thể phân biệt.

Tuy Tống Thành Nam có "My Love" giả làm át chủ bài, nhưng muốn xác định tâm ý của Tần Kiến thì lá bài này vẫn chưa đủ.

Tống Thành Nam làm việc cẩn thận chu toàn, luôn muốn "một đòn chí mạng". Là một chiến sĩ xuất sắc, anh tuyệt đối không bao giờ đánh trận mà không có sự chuẩn bị.

Điện thoại của Tần Kiến reo lên, là Tống Thành Nam gọi đến. Cậu liếc nhìn người đối diện, trên tròng kính phản quang của chuyên gia Hạ đang hiện lên những dòng mã dày đặc. Nhưng cậu vẫn đứng dậy khỏi máy tính, đẩy cửa ra khỏi văn phòng, tìm một góc vắng người trên hành lang.

Trượt nút nghe, giọng nói chậm rãi của Tống Thành Nam truyền đến: "Kiến đại gia, đến phòng thay đồ một lát nhé."

Không hề ép buộc, nhưng lại là mệnh lệnh.

Một loại gen nào đó trong cơ thể Tần Kiến được đánh thức, vô thức muốn tuân theo.

"... Tôi không rảnh." Lời nói ra lại thay đổi.

"Vậy thì thôi, tôi đành phải nhờ chị Trương ở phòng lưu trữ vậy." Giọng nói trong điện thoại có chút chán nản, như đang tự nói với mình, "Cúc áo sao lại rơi ra rồi? Xem ra phải nhờ người khâu lại thôi."

Tần Kiến: "..."

Khi đẩy cửa phòng thay đồ ra, Tống Thành Nam đang lười biếng dựa vào tủ quần áo. Cúc áo cảnh phục bị anh lật qua lật lại giữa các ngón tay, tung lên rồi lại bắt lấy.

Rất dễ dàng nhận ra cúc áo này thuộc vị trí nào, vùng da thịt trước ngực người đàn ông khiến Tần Kiến hoa mắt.

Ánh mắt thanh niên lướt qua người anh rồi thu hồi lại, quay người đóng cửa.

"Kim chỉ đâu?" Cậu lạnh lùng hỏi.

Tống Thành Nam dường như không hề bận tâm đến sự lạnh nhạt lộ liễu của Tần Kiến, quay người mở tủ lấy hộp kim chỉ ra.

"Lại phải làm phiền Kiến đại gia của chúng ta rồi." Anh tươi cười trả lời.

Tay nghề may vá của Tần Kiến bình thường, nhưng đã từng khâu cúc áo, vá tất cho Tống Thành Nam, đảm nhận tất cả những việc may vá lớn nhỏ trong cuộc sống của anh. Đường kim mũi chỉ thô kệch vụng về, nhưng Tống Thành Nam cũng không chê, mỗi lần đều khen Tần Kiến hết lời.

Luồn kim, khi tay Tần Kiến chạm vào áo cảnh phục, khoảng cách với Tống Thành Nam khá xa, may mà tay cậu dài, cũng đủ với tới.

Cậu vẫn còn tức giận về việc Tống Thành Nam ăn hiếp mình ở ban công lần trước, và sự lúng túng của mình lúc đó, sói con rất thù dai.

"Hay là anh cởi ra đi." Tư thế thật sự không được tự nhiên, Tần Kiến bất lực đề nghị.

Tống Thành Nam lập tức ôm lấy eo sau của mình: "Mặc vào cởi ra một lần cũng không dễ, sợ sẽ động đến vết thương."

Anh tiến lên một bước, giữ khoảng cách không xa cũng không gần: "Thế này thì sao? Có tiện không?"

Tần Kiến không trả lời, cúi đầu đặt cúc áo vào vị trí cũ.

Khoảng thời gian này Tống Thành Nam bị thương nằm viện, cả người gầy đi một chút, đường nét cơ thể càng thêm rõ ràng, cơ bắp ở eo và bụng càng thêm săn chắc. Bộ cảnh phục mùa hè mặc trên người anh lúc này hơi rộng, cổ áo mở toang, nửa kín nửa hở lộ ra thân hình cường tráng, vừa mạnh mẽ vừa quyến rũ chết người.

Tần Kiến không biết tại sao mình lại phải nín thở khi khâu cúc áo, mũi kim mấy lần không thể xuyên qua lỗ cúc.

"Mấy năm nay có khâu cúc áo cho ai không?" Tống Thành Nam nhẹ nhàng hỏi.

"Ừ, khâu cho anh thế nào thì khâu cho người ta thế ấy." Thanh niên cúi đầu trả lời dứt khoát.

Tống Thành Nam nhìn hàng mi dài và dày của cậu, bỗng nhiên trong lòng nảy sinh một ý nghĩ táo bạo. Anh cố tình loạng choạng, ngã người về phía trước, đột ngột rút ngắn khoảng cách với Tần Kiến.

"Anh! Cẩn thận!" Tần Kiến vội vàng nâng đầu kim lên, bàn tay phủ lên cơ ngực của Tống Thành Nam, một tay phát lực, vừa đủ để đỡ lấy anh.

Quá gần! Khoảng cách giữa hai người. Quá mập mờ! Tư thế của hai người. Tần Kiến như bị Tống Thành Nam ôm vào lòng, mùi thuốc nhàn nhạt và mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh như cơn bão dữ dội áp đảo cậu, khiến chút lý trí và kiềm chế ít ỏi của cậu bị dồn nén đến mức trở nên nhỏ bé và bất lực.

Dưới lòng bàn tay là nhịp tim mạnh mẽ của Tống Thành Nam, dường như không có nhịp điệu nào trên đời này có thể khiến Tần Kiến vừa hoảng loạn vừa điên cuồng như vậy. Tiếng tim đập truyền qua da thịt, từng nhịp từng nhịp làm rung động mạch máu trên trán thanh niên. Giống như sư tử đánh dấu lãnh thổ, Tống Thành Nam dùng vẻ ngoài yếu ớt để ép cậu khuất phục, khiến cậu từ bỏ chống cự, quỳ rạp dưới chân mình.

"Đau eo, đứng không vững." Hơi thở nóng bỏng phả vào tai, không kiêng dè chui vào tai Tần Kiến. "Xin lỗi, bây giờ vẫn còn hơi yếu."

Người đàn ông không hề có thành ý, thậm chí còn mang theo chút trêu chọc.

Tần Kiến hít sâu một hơi, đè nén cơn sóng nhiệt đang cuộn trào trong lòng. Ánh mắt sắc bén, từng nếp gấp nhỏ trên mí mắt cũng toát lên sự không hài lòng: "Chủ nhiệm Tống còn yếu như vậy mà đã đi làm, đúng là tận tụy."

"Ở đây có việc và... người mà anh nhớ nhung." Người đàn ông thu lại vẻ ương ngạnh, giọng nói dịu dàng.

Thanh niên hơi sững người nhưng không cảm kích. Cậu liếc nhìn eo sau Tống Thành Nam, rướn người lên, gần như áp sát vào mặt anh: "Chủ nhiệm Tống, yếu như vậy sau này làm sao làm chồng được, hạnh phúc của thím không được đảm bảo rồi."

Chạm đến lòng tự trọng của người đàn ông, Tống Thành Nam nghiến răng nghiến lợi: "Hạnh phúc của người ta không cần em lo lắng, em tự lo cho mình là được. Nào, nói cho chú nghe xem, mấy năm nay em có hạnh phúc không?"

Người đàn ông xấu xa, nhẹ nhàng thốt ra: "Cùng với My Love đó."

Tần Kiến mặt mày hết xanh rồi trắng, lời nói thoát ra từ kẽ răng nghiến chặt: "Hạnh phúc, sao mà không hạnh phúc được. Anh ấy trẻ trung, đẹp trai, dáng người chuẩn, sờ vào đâu cũng rất đã."

"Vậy sao? So với anh thì sao?" Giọng điệu người đàn ông nhẹ nhàng, giống như mèo vờn chuột.

Bàn tay to lớn của anh đè lên bàn tay mà Tần Kiến vẫn luôn đặt trước ngực, "Ai làm cho em có cảm giác hơn?"

Siết chặt tay, ép những ngón tay thon dài áp sát vào da thịt. Cảm giác ấm áp và săn chắc khiến Tần Kiến ngay lập tức cảm thấy kích động. Sự tê dại từ đầu ngón tay lan ra khắp cơ thể khiến mỗi dây thần kinh đều bùng lên những cơn run rẩy điên cuồng.

Chóp tai đỏ ửng, Tần Kiến né tránh ánh mắt, hàng mi run rẩy như cánh chim ruồi, một lúc lâu sau cậu mới khó khăn nói ra một câu: "Chú bao nhiêu tuổi rồi, còn đi so với trai trẻ."

Cả hai im lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở của nhau.

Một lúc sau, Tống Thành Nam bình tĩnh lại, buông tay ra, đứng thẳng dậy. Anh lùi lại một bước, nhìn lòng bàn tay Tần Kiến rời khỏi da thịt mình: "Cúc áo khâu xong rồi, không làm mất thời gian của Kiến đại gia nữa, cảm ơn em."

Tay Tần Kiến dừng lại trên không trung một lúc rồi mới thu về, cậu cố gắng nói: "Được, vậy tôi đi đây."

Tiếng đóng cửa vang lên, sợi chỉ dài vẫn còn treo trên áo Tống Thành Nam bị anh giật mạnh.

—----
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.