🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Editor: Gấu Gầy

Tấm rèm ngăn nước đơn giản trong phòng tắm "soạt" một tiếng bị kéo ra, hơi nước bốc lên khiến căn phòng nhỏ bé trở nên nóng ẩm.

Đôi chân dài rắn chắc vẫn còn đọng nước bước ra khỏi phòng tắm, đứng trước bồn rửa mặt. Bàn tay to lớn lau đi hơi nước trên gương, khuôn mặt anh tuấn cương nghị hiện lên trên mặt gương hơi mờ.

Tống Thành Nam đưa mặt lại gần gương, nhìn trái nhìn phải. Mình già rồi sao? Khóe mắt đúng là đã có vài nếp nhăn mờ mờ, da không có mịn màng trắng trẻo mà mang một màu nâu nhạt khỏe mạnh. Anh lùi lại vài bước, nhìn thân hình mình trong gương. Cơ bắp ở lưng và ngực cường tráng, đường nét rõ ràng, hai đường nhân ngư kéo dài xuống hông, tôn lên cơ bụng rắn chắc.

Mọi thứ không thay đổi nhiều, nhưng thằng nhóc Tần Kiến đó lại bắt đầu chê bai.

Tống Thành Nam đột nhiên nhớ đến lần đầu tiên của mình, lúc đó Tần Kiến thể hiện sự yêu thích gần như sùng bái đối với cơ thể anh. Anh vẫn còn nhớ hơi thở và đầu lưỡi nóng rực mơn trớn trên da thịt mình, vẫn còn nhớ khoái cảm khi cậu vùi đầu vào bụng anh say mê cắn liếm. Thằng nhóc con khốn kiếp, lúc đó dù anh có nắm tóc cũng không ngăn được, phải ra lệnh "lên đây hôn anh" thì cậu mới lao lên như một con thú nhỏ.

Tống Thành Nam cảm thấy hơi thở mình có chút nặng nề. Anh muốn mở cửa sổ thông gió, nhưng cuối cùng tay lại trượt xuống theo lồng ngực, lướt qua những vết hôn của thiếu niên năm nào, cuối cùng dừng lại, nắm chặt, bất lực nhưng cũng cam chịu.

Hơi nước ngưng tụ thành giọt nước chảy xuống mặt gương. Dòng nước trong veo cắt ngang khuôn mặt người đàn ông trong gương, lông mày nhíu chặt, cánh tay rắn chắc căng cứng, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, mái tóc ướt được vén gọn, để lộ ham muốn mãnh liệt. Muốn hút thuốc, giống như đêm hôm đó, thuốc lá và nụ hôn đều khiến người ta hưng phấn. Nhưng bây giờ không có gì cả, người đàn ông chỉ có thể tăng tốc. Không biết qua bao lâu, anh ngẩng cổ lên rên một tiếng, giải tỏa sự bức bối trong lòng.

Trưa thứ sáu, nhà ăn của đồn cảnh sát Tân Phát có khá nhiều người.

Góc gần cửa sổ là chỗ ngồi quen thuộc của Tống Thành Nam, bây giờ đã có vài đồng nghiệp thân thiết của anh ngồi đó.

"Vẫn chưa có tin tức của lão K sao?" Tống Thành Nam hỏi Tiểu Trương.

Tiểu Trương nhai cơm như đang nhai "lão K", phát ra tiếng "rạo rạo" đầy căm phẫn: "Không có tin tức, chúng ta đã mai phục ở những nơi hắn có thể xuất hiện, cũng phát lệnh truy nã. Không chỉ chúng ta, vì tiền thưởng mà một số tên du côn cũng đang tìm kiếm hắn. Nhưng đến bây giờ vẫn không có tin tức gì, chắc là hắn đã chạy trốn đến nơi khác rồi, mẹ kiếp."

"Đừng lo lắng, loại tội phạm quen tay như lão K sớm muộn gì cũng sẽ tái phạm, lưới trời lồng lộng, hắn không thể trốn thoát được đâu." Tống Thành Nam an ủi.

Đang nói thì bỗng nhiên có tiếng cười nói ồn ào ở quầy cơm, mấy người trẻ tuổi đang vây quanh một thanh niên cao ráo trêu chọc.

Người bị vây quanh là Tần Kiến, Tống Thành Nam nhìn thấy chóp tai đỏ ửng của cậu qua đám đông.

Cảnh sát lớn tuổi quay đầu lại, cười nói: "Con bé Đại Ni ngày nào cũng để dành đồ ăn ngon nhất cho Tiểu Tần, hôm nay không biết lại múc thêm bao nhiêu sườn xào chua ngọt cho cậu ta nữa."

Ông ta gắp một miếng sườn cho vào miệng, vô tư nói: "Mà này, Tiểu Tần có người theo đuổi, ăn mặc đẹp một chút cũng là chuyện bình thường. Còn Tiểu Tống, hôm nay cậu sao vậy, dùng keo xịt tóc à?"

"Keo xịt tóc gì chứ, lão Thượng, chú lạc hậu quá đi, là sáp vuốt tóc." Một cảnh sát trẻ "chậc chậc" hai tiếng, khoa trương nói, "Anh Tống, anh không chải chuốt gì cũng đã hơn chúng tôi rồi, anh mà chải chuốt nữa thì các cô gái so sánh chê khen, chúng tôi biết tìm người yêu ở đâu?"

Tiểu Trương khoác vai Tống Thành Nam: "Anh Tống của chúng ta là cổ thụ nở hoa." Anh ta giả vờ phủi bụi bộ cảnh phục của anh, "Sáng nay tôi thấy anh còn mặc đồ mới? Hiếm thấy nha anh Tống, sao vậy, tối nay hẹn hò với chị dâu à? Kỷ niệm ngày cưới hay sinh nhật chị dâu vậy?"

Tiếng ồn ở quầy cơm nhỏ dần, Tần Kiến bưng khay cơm tìm chỗ ngồi. Cậu chưa bao giờ ngồi cùng Tống Thành Nam, cúi đầu đi ngang qua cửa sổ.

Đúng lúc Tần Kiến đi ngang qua, Tống Thành Nam nhìn cậu, trả lời câu hỏi của Tiểu Trương: "Tôi đã ly hôn rồi, sau này đừng nói linh tinh nữa."

"Choang!" Khay cơm bằng kim loại rơi xuống đất, thức ăn ngon trong khay rơi vãi trên sàn nhà trông bẩn thỉu vô cùng. Tiểu Trương không biết nên xử lý bên nào trước, anh ta "đệch" một tiếng, đồng thời hỏi: "Tần Kiến, cậu không sao chứ, có bị bỏng không? Anh Tống, anh nói thật sao?"

Tống Thành Nam không trả lời. Ánh mắt anh dừng lại trên người Tần Kiến, thấy cậu lần đầu tiên mất bình tĩnh trước mặt mọi người, ngơ ngác nhìn anh, trong mắt hình như có vệt đỏ.

Sự kinh ngạc, oán hận và niềm vui phức tạp dường như đã bán đứng Tần Kiến. Trong lòng Tống Thành Nam bỗng nóng lên, anh vô thức đứng dậy định giúp Tần Kiến dọn dẹp.

"Tần Kiến, anh không sao chứ?" Cô bé Đại Ni xinh đẹp chạy đến, tay vẫn cầm giá múc canh, "Nhanh, lùi lại một bước, để em xem anh có bị bỏng không."

Tống Thành Nam lập tức ngồi xuống, cúi đầu trả lời câu hỏi đã lâu của Tiểu Trương: "Thật sự ly hôn rồi, chuyện này sao có thể nói đùa được."

Tiểu Trương: "..."

Mọi người: "..."

Buổi chiều có một buổi tập huấn. Buổi tập huấn nghiệp vụ trước khi hệ thống giám sát mạng của đồn cảnh sát chính thức đi vào hoạt động. Cảnh sát phụ trách nghiệp vụ cụ thể ngồi ở hàng ghế đầu, Tống Thành Nam tìm đại một chỗ ngồi phía sau trong hội trường, nói nhỏ với người bên cạnh: "Ai là người giảng bài vậy? Chuyên gia Hạ à?"

"Nghe nói là Tiểu Tần."

Tống Thành Nam nhướng mày, mím môi rồi khom người di chuyển sang một chỗ ngồi ở hàng ghế đầu.

Tần Kiến mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, dáng người thanh thoát, bình tĩnh tự tin. Cậu đứng trên bục cao, ánh đèn chiếu xuống càng làm nổi bật ngũ quan sắc nét của cậu, da trắng tóc đen, anh tuấn ôn hòa. Chỉ khi vô tình ngước mắt lên, đôi mắt đen láy sâu thẳm mới toát lên chút hoang dã bất kham ẩn giấu bên trong, lạnh lùng và sắc bén.

Tống Thành Nam chưa bao giờ thấy Tần Kiến như vậy. Điềm tĩnh, ung dung, không nhanh không chậm. Ngôn ngữ cô đọng, không hoa mỹ, rất thiết thực. Không thừa một chữ, cũng không có một câu vô nghĩa nào, giải thích nội dung chuyên môn một cách dễ hiểu. Cậu kết hợp giữa lý thuyết và kinh nghiệm thực tế, biết chỗ nào nên nhanh, chỗ nào nên chậm, rất nhịp nhàng. Nghe bài giảng của cậu, ngay cả những người không hiểu biết nhiều về chuyên môn cũng có thể cảm nhận được đây là một dự án có chức năng rõ ràng, các mô-đun kết nối mượt mà, toàn bộ hệ thống hoàn chỉnh, ổn định và chi tiết.

Đây chính là cậu bé mặc quần áo rộng thùng thình, toàn thân lem luốc, sống bằng nghề lừa đảo sao? Là thằng nhóc mắt đỏ hoe mắng mình là đồ tạp chủng, tiếc từng đồng từng cắc chỉ để làm xét nghiệm ADN sao? Là thiếu niên yếu đuối nhận được quà cũng không dám mở, mở ra rồi lại giả vờ như không quan tâm sao?

Trong lòng Tống Thành Nam cuộn trào một cơn sóng nhiệt không tên. Anh dựa lưng vào ghế, chìm vào bóng tối, ngoại trừ ánh mắt nhìn về phía bục giảng, anh muốn giấu mình đi. Khóe mắt nóng ẩm, chóp mũi cay xè, Tống Thành Nam thầm mắng mình mít ướt như con gái.

Buổi tập huấn sắp kết thúc, có lẽ ánh mắt của Tống Thành Nam quá nóng bỏng, Tần Kiến cuối cùng cũng mất tập trung. Cậu cầm bút trình chiếu dừng lại một lúc, liếc nhìn chỗ không có ánh sáng từ bục giảng. Chỉ một lát sau, cậu bình tĩnh lại, trở nên lạnh lùng trong ánh sáng phản chiếu từ màn hình lớn.

Phía sau ký túc xá cảnh sát trước đây là một bãi bùn, vì sinh sôi muỗi nên năm kia sở trưởng Phương đã đau lòng phê duyệt một khoản tiền hút cạn nước trong bãi bùn, lấp đất lại, rồi trồng hơn mười cây dương. Cây dương lớn nhanh, hai năm đã vươn cao, bây giờ tỏa bóng mát.

Tống Thành Nam tìm thấy Tần Kiến dưới bóng cây, rất hiếm khi thấy cậu hút thuốc.

Tần Kiến liếc nhìn bộ cảnh phục mới của Tống Thành Nam, cúi đầu hút một hơi thuốc. Tống Thành Nam bước tới, đứng trước mặt thanh niên, không khách sáo giật lấy nửa điếu thuốc còn lại, tham lam ngậm vào miệng.

Tần Kiến "Ai" một tiếng, thấy vẻ mặt vô lại của người đàn ông, cũng đành chịu.

"Anh đến đây làm gì?" Giọng điệu của cậu không được tốt.

Tống Thành Nam cũng không so đo: "Em không có gì muốn hỏi sao?"

Tần Kiến im lặng một lúc lâu, dùng lưỡi liếm răng nanh một hồi mới không có chí khí hỏi: "Anh thật sự ly hôn rồi sao?"

"Thật."

"Tại sao?"

"Muốn yêu đương rồi, anh chưa từng yêu đương."

"!" Tần Kiến đột nhiên ngẩng đầu lên.

"Anh và Thẩm Bình..."

"Không có gì hết, chị ấy vẫn luôn là chị gái của anh." Người đàn ông trả lời nhanh gọn từng câu hỏi, "Còn gì muốn hỏi nữa không?"

Anh muốn nghe Tần Kiến hỏi anh muốn yêu ai.

"Thẩm Bình đồng ý sao?"

Tống Thành Nam hơi sững người, sau đó gật đầu: "Anh và chị ấy đã đổi sổ đỏ thành sổ xanh rồi, em có muốn xem không?"

Tần Kiến nhanh chóng nắm chặt tay, che giấu đầu ngón tay đang run rẩy.

"Không có hứng thú." Cậu quay đầu nhìn sang chỗ khác.

Mái tóc đen mềm bỗng nhiên bị lay động, Tống Thành Nam xoa đầu thanh niên, ngón tay cái nhẹ nhàng miết lên trán cậu.

Tần Kiến muốn né tránh, nhưng bị anh bá đạo ngăn lại: "Kiến đại gia, dạy anh cách theo đuổi người ta đi, anh quá vụng về."

Gió nhẹ thổi qua, lá cây xào xạc. Không biết cảnh sát nào ăn vụng làm rơi vụn bánh mì xuống đất, thu hút lũ chim sẻ nhảy nhót mổ thức ăn, tiếng kêu ríu rít hòa vào tiếng gió, nghe cũng rất hài hòa. Mây cuốn mây trôi, ánh sáng xuyên qua kẽ lá lúc sáng lúc tối, lúc có lúc không. Điếu thuốc đã tàn, làn khói cuối cùng quấn quanh ngón tay từ từ lan toả.

Rốt cuộc Tần Kiến cũng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Tống Thành Nam hỏi: "Anh muốn theo đuổi ai?"

Tàn thuốc làm bỏng ngón tay, Tống Thành Nam bỗng dưng thích cảm giác đau đớn này, có thể khiến anh tỉnh táo hơn.

"Theo đuổi em! Tần Kiến, anh muốn theo đuổi em!"

Tần Kiến đột nhiên nắm chặt tay, không biết là căng thẳng hay đang dồn lực. Gió nhẹ mây trôi, dường như cả chim cũng không hót nữa. Hai người im lặng nhìn nhau, như muốn nhìn thấu tâm can đối phương.

Tống Thành Nam tiến lên một bước, dịu dàng đưa tay ra kéo Tần Kiến.

Thế nhưng lại hụt, Tần Kiến né tránh. Đột nhiên cậu vung tay, đấm một cú vào mặt Tống Thành Nam.

"Chủ nhiệm Tống, tỉnh lại đi. Anh không phải mặt trời, không phải ai cũng sẽ mãi mãi vây quanh anh."

—-----
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.