Tống Thành Nam xuất viện, Tiểu Trương tổ chức một bữa tiệc liên hoan, vì người bệnh vẫn cần nghỉ ngơi nên địa điểm được chọn là nhà trọ.
Tống Thành Nam được lòng người, rất nhiều đồng nghiệp ở đồn cảnh sát đến dự. Nhà chật người đông, cộng thêm nồi lẩu sôi sùng sục thơm phức, náo nhiệt đến mức ong ong cả đầu.
Tống Thành Nam cười nói một lúc rồi ôm eo đi ra ban công nhỏ. Mùi thuốc lá, rượu và lẩu trên người bị gió hè thổi bay cùng với nụ cười gượng gạo trên mặt anh.
Tần Kiến không đến. Nghe nói dự án sắp hoàn thành, vì chạy theo tiến độ nên không có thời gian rảnh. Điếu thuốc xoay tròn trên tay Tống Thành Nam, bác sĩ dặn kiêng thuốc lá, nhưng lúc này trong lòng anh đang ngột ngạt, không muốn nghe theo lời dặn của bác sĩ.
"Tách", tiếng máy ảnh vang lên sau lưng. Tống Thành Nam quay đầu lại nhìn, là Tiểu Trương đang say khướt.
"Tìm chỗ lén hút thuốc à?" Anh ta nghịch điện thoại, "Tôi phải gửi cho Tần Kiến, chỉ có cậu ta mới trị được anh."
"Ê..." Tống Thành Nam vừa định ngăn lại thì khựng người. Anh nghe thấy âm thanh thông báo gửi ảnh thành công, nhưng mãi không nghe thấy tiếng trả lời.
Tiểu Trương giật lấy điếu thuốc trên tay anh, châm lửa hút một hơi, nụ cười biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc: "Tuy chúng ta đã tìm lại tiền công trình, cũng bắt được người phụ nữ đó, nhưng lão K vẫn chạy thoát."
Tống Thành Nam gật đầu, mấy ngày nay tuy ở bệnh viện, nhưng anh vẫn nắm rõ tiến triển của vụ án. Sau khi trộm tiền công trình, vì số tiền quá lớn, khó mang theo, nên lão K đã cất tạm vào tủ đồ của một phòng tắm hơi. Vừa gây án xong, tin tức đã lan truyền khắp nơi, lúc đó những người tìm kiếm hắn không chỉ có cảnh sát mà còn có một số tên côn đồ. Để tránh bị đánh cắp, lão K bí mật giấu chìa khóa tủ đồ ở một nhà máy bỏ hoang. Đêm hôm đó, chú họ của lão K đã đến lấy chìa khóa cho hắn. Lúc bắt giữ, Tống Thành Nam đã nhanh tay cướp được chiếc túi xách đựng chìa khóa, dựa vào số hiệu trên chìa khóa tìm lại được số tiền bị đánh cắp, nhưng trong lúc truy đuổi vẫn để lão K chạy thoát, không bắt được người và tang vật cùng một lúc.
"Không ngờ lão K lại quen thuộc khu vực đó như vậy, lợi dụng địa hình phức tạp của khu phố cổ gần chợ để nhanh chóng tẩu thoát." Tiểu Trương phả ra làn khói đục, có chút cay đắng, "Chỉ còn một bước nữa là có thể kết thúc vụ án rồi."
"Nhưng anh Tống yên tâm, tôi nhất định sẽ bắt được lão K này." Anh ta dựa vào khung cửa sổ ban công, ngậm thuốc, "Sở trưởng Phương nói chỉ cần kết thúc vụ án sẽ đề nghị khen thưởng anh hạng ba."
"Đến lúc đó chuyện biên chế chính thức của anh sẽ không thành vấn đề." Tiểu Trương mỉm cười nháy mắt.
Tống Thành Nam thờ ơ gật đầu, liếc nhìn điện thoại của Tiểu Trương, vẫn im lặng, không có động tĩnh gì.
Mọi người ồn ào một hồi, đến tối mới giải tán. Mùi trong nhà quá nồng nặc, anh mở toang các cửa sổ để thông gió, còn mình thì trốn ra ban công đón gió hè.
Mấy năm trôi qua, khu tập thể này càng thêm cũ kỹ. Dù đang là mùa hè sinh động, nhưng tường ngói vẫn xám xịt, tàn tạ. Khung cảnh xung quanh không có gì đẹp mắt, Tống Thành Nam mở ứng dụng nghe nhạc trên điện thoại, chọn một danh sách nhạc để nghe.
Hai bài hát trôi qua, giai điệu mở đầu của bài hát mới vang lên, không có gì đặc biệt, nhưng lại khiến Tống Thành Nam thắt lại. Điếu thuốc chưa châm lửa trên tay suýt rơi xuống.
Giọng hát của Trần Dịch Tấn da diết, kể về tâm tư của một người yêu thầm lặng: Yêu một người phải chăng nên có sự đồng điệu. Em cứ ngỡ rằng anh hiểu được mỗi khi em nhìn anh, bí mật mà em giấu kín. Xin hãy tha thứ cho em, em không biết phải nói ra thế nào. Nguyện dùng một cây bút chì đen, vẽ nên một vở kịch trầm lặng. Yêu chẳng phải là dùng cả trái tim để thấu hiểu sao, không cần phải nói.
Đây là bài hát duy nhất Tần Kiến từng hát. Trên chiếc bục nhỏ không thể gọi là sân khấu kia, cậu ngồi đó, gảy đàn, ánh mắt xa xăm, vừa ngượng ngùng vừa tha thiết vừa kiên cường, từng câu từng chữ đều là nỗi lòng kìm nén.
"Tách", tiếng bật lửa vang lên, Tống Thành Nam vẫn châm thuốc.
Giọng hát của Tần Kiến không du dương mềm mại như Trần Dịch Tấn, nhưng Tống Thành Nam lại cảm thấy vô cùng da tiết cảm động. Lúc đó anh thật sự không nghe ra tình cảm của Tần Kiến sao? Tống Thành Nam mỉm cười cúi đầu hút thuốc, chỉ là không dám nghĩ sâu xa thôi. Cảnh giới cao nhất của giả ngu không phải là biết rõ còn giả vờ không biết, mà là căn bản không muốn biết rõ, thậm chí sợ phải biết rõ.
Tống Thành Nam cười khổ trong làn khói thuốc lượn lờ. Khi bài hát kết thúc, anh kéo thanh tiến trình để nghe lại một lần nữa.
"Chủ nhiệm Tống tuân thủ lời dặn của bác sĩ như vậy sao?"
Giọng nói đột ngột vang lên sau lưng Tống Thành Nam, anh quay phắt lại, nhìn thấy Tần Kiến đang đứng trong phòng khách. Đồ đạc cũ kỹ và bức tường loang lổ dường như không xứng với vẻ ngoài nổi bật của cậu lúc này. Ráng chiều mờ nhạt phủ lên người cậu, ánh sáng phản chiếu vào mắt cậu, làm dịu đi vẻ lạnh lùng sắc bén, đẹp trai đến mức gần như không chân thực.
Kìm nén sự ngạc nhiên, Tống Thành Nam nhìn cậu bằng ánh mắt sâu xa. Anh một tay ôm eo, vẫn giữ được vẻ ung dung, dựa vào bệ cửa sổ, nhếch mép cười: "Lời dặn của bác sĩ đối với tôi không có sức ràng buộc lắm."
Tần Kiến sải bước tiến lại gần: "Vậy cái gì mới có sức ràng buộc?"
Tống Thành Nam rít một hơi thuốc, khi anh thở ra, Tần Kiến đã đi đến trước mặt anh. Môi khẽ mở, làn khói trắng lượn lờ quanh quẩn phả vào mặt thanh niên: "Hay là, em hút thử xem?"
Tần Kiến bây giờ không còn là thiếu niên bị một hơi thuốc làm cho ho sặc sụa nữa. Cậu dùng tay xua làn khói đi, giọng nói trầm thấp hoà cùng ánh hoàng hôn: "Tắt đi, không tốt cho vết thương."
Trái tim và chân mày của Tống Thành Nam cùng lúc nảy lên, anh trầm ngâm một lúc rồi mới nói: "Lời Kiến đại gia nói đương nhiên anh sẽ nghe, chỉ là... thuốc lá vừa mới châm, tắt đi thì lãng phí."
Anh bước về phía Tần Kiến một bước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, liếc mắt thấy thanh niên đã nắm chặt tay. Lại bước thêm một bước, khoảng cách càng gần hơn, yết hầu của thằng nhóc con trượt lên trượt xuống. Ban công chật hẹp, lúc này hai người đã rất gần nhau, nhưng Tống Thành Nam vẫn tiến thêm nửa bước, vạt áo chạm vào mu bàn tay Tần Kiến.
Tần Kiến né tránh ánh mắt của Tống Thành Nam, bất đắc dĩ lùi lại một bước, nép mình vào góc ban công. Hành động né tránh rõ ràng, nhưng Tống Thành Nam lại như không biết, tiếp tục tiến lại gần. Mãi đến khi Tần Kiến không còn đường lui, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài phân, người đàn ông mới lên tiếng: "Kiến đại gia nếu không chê thì hút tiếp điếu thuốc này nhé?"
Điếu thuốc kẹp giữa các ngón tay đưa đến bên môi, Tần Kiến cảm thấy hơi thở mình rối loạn. Quần áo mỏng manh mùa hè không che giấu được nhiệt độ cơ thể, hơi nóng từ người đàn ông gần trong gang tấc, thiêu đốt từng dây thần kinh của cậu.
Buông nắm đấm ra, cậu theo bản năng đưa tay ra nhận, nhưng Tống Thành Nam lại cố tình rụt tay lại.
"Hút trên tay anh đi, đỡ phải ám mùi lên người em."
Lời này nghe có vẻ gượng gạo, nhưng Tần Kiến không thể phản bác. Đầu óc cậu vẫn còn đang chập mạch, mơ mơ màng màng áp miệng vào.
Đầu lọc mềm mại, hơi ẩm ướt, khi Tần Kiến nhận ra đó là gì, những ngón tay buông thõng bên hông đều run lên. Trong nháy mắt, tất cả ánh sáng của hoàng hôn dường như đều đổ dồn lên chóp tai cậu, vành tai mỏng manh, đỏ ửng, là màu sắc đẹp nhất trong góc nhỏ tàn tạ này.
Khoảng thời gian ngắn ngủi giữa ngày và đêm dễ khiến người ta rung động nhất. Thuốc lá, ánh chiều tà, tiếng nhạc du dương, trong những mảnh vỡ thời gian vừa vặn này, quá khứ bị lãng quên, tương lai bị gạt bỏ, thời gian như bị cắt bỏ chỉ còn lại khoảnh khắc này. Mọi sợ hãi đều bị ngăn cách, yêu hận cũng không còn rõ ràng. Khoảng trống mềm mại chứa đựng tâm hồn cô độc, chỉ trong khoảnh khắc này, tận hưởng sự bình yên tuyệt đối.
Lại một làn khói trắng được phả ra, hoàng hôn cuối cùng cũng không chống đỡ được nữa, bị màn đêm nuốt chửng. Tống Thành Nam dập tàn thuốc vào chậu hoa khô héo, vẫn chưa chịu buông tha.
"Ít khi hút thuốc à?" Anh hỏi.
"Ừ." Thanh niên cúi đầu, ngoan ngoãn một cách hiếm thấy.
"Nhìn là biết rồi, môi khô." Vừa dứt lời, ngón tay thô ráp đã miết lên đôi môi mỏng, lực không nhẹ, làm mất đi màu sắc trên môi, sau khi rời đi để lại một vết đỏ.
Thanh niên đột nhiên ngẩng đầu lên, giật mình nhìn Tống Thành Nam. Nhưng người kia dường như không hề nhận ra sự thất lễ của mình, hơi cúi người xuống, nghiêm túc nhìn đôi môi cậu, nghiên cứu tỉ mỉ: "Kiến đại gia, nên dưỡng môi rồi."
Nắm chặt tay! Tần Kiến cố gắng kiểm soát nhịp thở của mình, nhưng có những thứ luôn khó kiểm soát, ví dụ như sự thay đổi không thể nói ra trên cơ thể. Lòng bàn tay đã bị móng tay ngắn đâm vào, răng nghiến chặt đến phát đau, tiếng tim đập như trống dồn dập bên tai... Trong sự bối rối, Tần Kiến cuối cùng cũng nhìn vào đôi môi gợi cảm của Tống Thành Nam... Dưỡng môi?
"Uống rượu hay uống nước?" Tống Thành Nam đột nhiên hỏi.
Sau đó, anh đứng thẳng dậy, quay người đi ra ngoài: "Trong tủ lạnh có bia bọn họ mang đến lúc trưa, vừa hay giải khát."
Màn đêm buông xuống bao trùm lên góc nhỏ, Tần Kiến rũ mắt im lặng. Một lúc lâu sau, cậu mới đưa tay lau nhẹ trên môi, cười nhạt một tiếng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]