Phạm Trụ Quân ở lại, Trụ Tử đổi tên, mọi người đều cảm thấy cuộc sống có hy vọng, ngoại trừ Tống Thành Nam.
Tống Thành Nam thường xuyên quên mất thân phận đã có vợ của mình. Cuộc sống của anh tẻ nhạt, vô vị, thêm hay bớt một thân phận cũng không quan trọng với anh. Thẩm Bình đã không ít lần nói, nếu anh có người trong lòng thì sẽ chấm dứt mối quan hệ hữu danh vô thực này, nhưng cuộc sống của anh bình lặng, không hề rung động với ai. Vì vậy, khi Thẩm Bình đề nghị anh giúp giải quyết vấn đề hộ khẩu cho Lôi Tử, sau khi thằng bé nhập học thành công sẽ ly hôn với anh, Tống Thành Nam không chút do dự mà đồng ý.
"... Anh ấy nói không sao, anh ấy có thể đợi." Người phụ nữ cúi đầu nói nhỏ.
"Em không thể đợi." Tống Thành Nam kiên quyết nói, "Em muốn ly hôn ngay lập tức. Chuyện Lôi Tử đi học năm sau, đến lúc đó em sẽ nhờ người nghĩ cách."
Người phụ nữ ngẩng đầu lên, cau mày: "Tại sao? Em... gặp được người mình thích rồi sao?"
Tống Thành Nam im lặng một lúc, không trả lời: "Hộ khẩu của thằng bé đang ở trên sổ hộ khẩu của em, nếu em có thể chuyển đến cục cảnh sát thành phố thì sẽ giải quyết được vấn đề hộ khẩu cho nó. Nhưng bây giờ đồn cảnh sát không có ý định để em chuyển đi, em cũng không thể ép buộc. Nếu không được thì năm sau em sẽ cho Lôi Tử học trái tuyến, chuyện hộ khẩu sau này tính tiếp. Bây giờ chúng ta ly hôn, chị và anh Phạm cũng có thể đường hoàng ở bên nhau."
"Trước đây em... không phải nói..."
"Đúng, trước đây em thấy không sao cả, có mang danh chồng của chị hay không cũng không quan trọng, nếu anh Phạm đồng ý đợi thì em sẽ cố gắng hết sức để Lôi Tử có được hộ khẩu thành phố. Nhưng mà... bây giờ... không được nữa, em có dự định khác rồi."
Thẩm Bình chậm rãi rút tay ra khỏi tay Tống Thành Nam, cô dần dần thẳng lưng, ánh mắt cũng trở nên kỳ lạ: "Tiểu Nam... là vì Tần Kiến sao?"
Tống Thành Nam đột ngột ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy sự bồn chồn và chán ghét trong mắt người phụ nữ.
"Có phải vì Tần Kiến không? Nói cho chị biết có phải vì cậu ta không?" Người phụ nữ dần mất kiểm soát, "Cậu ta lại ép em đúng không? Chị đã biết cậu ta quay lại sẽ không có chuyện gì tốt mà! Có phải tên biến thái đó có phải lại ép em làm những chuyện bẩn thỉu đó không?!"
"Thẩm Bình!" Tống Thành Nam quát lớn. Anh đứng dậy, đẩy giá truyền dịch, khóa chặt cửa phòng bệnh, "Chị đang nói nhăng nói cuội gì vậy?"
"Chị nói nhăng nói cuội?" Người phụ nữ đứng dậy, kích động nói, "Chị nhìn thấy cậu ta... cậu ta hôn em, trong đám cưới của chúng ta!"
"!" Tống Thành Nam nắm chặt tay.
"Cậu ta lại quay về rồi, cậu ta đúng là âm hồn bất tán!"
"Thẩm Bình, chị bình tĩnh lại đi!"
"Cậu ta là đồ biến thái! Cậu ta sẽ hủy hoại em! Vì cậu ta, bây giờ em muốn ly hôn với chị, chị sẽ không bao giờ đồng ý!"
"Thẩm Bình!" Tống Thành Nam tiến lên một bước, nắm lấy tay người phụ nữ, giọng nói mang theo sự tức giận bị kìm nén, "Chị có quyền gì mà nói như vậy!"
"Chúng ta là vợ chồng sao? Ngoài tờ giấy đăng ký kết hôn che mắt thiên hạ, chúng ta còn gì nữa?!" Người đàn ông vô thức dùng sức, để lại vết đỏ rõ ràng trên cổ tay người phụ nữ, "Chị, em thật lòng mong chị sống tốt, cũng mong chị tôn trọng quyết định của em và bạn em."
"Bạn?" Người phụ nữ cười một cách khó coi, "Em coi cậu ta là bạn, còn cậu ta? Cậu ta chỉ muốn làm chuyện bẩn thỉu đó với em thôi!"
Người phụ nữ phớt lờ sự tức giận của Tống Thành Nam, nắm lấy cánh tay anh: "Tiểu Nam, chị biết mấy năm nay em không dễ dàng gì, tuổi trẻ tinh lực tràn đầy mà bên cạnh không có ai, nên mới... mới... Tiểu Nam... hay là... chị chiều theo em, chỉ cần em đừng sa ngã, chị có thể... để Phạm Trụ Quân rời đi."
Nói xong, người phụ nữ cởi cúc áo, để lộ bộ ngực trắng nõn, cường ngạnh nắm tay Tống Thành Nam đặt lên đó.
"Thẩm Bình, chị bị điên rồi sao!" Tống Thành Nam hất tay người phụ nữ. Anh rút kim truyền dịch ở tay trái ra, dịch truyền và máu nhỏ giọt từ ống tiêm khiến người ta cảm thấy rùng mình.
Người phụ nữ bị đẩy ngã xuống ghế sô pha, nước mắt tuôn rơi: "Tiểu Nam, có phải em chê chị? Chê chị đã từng bị... cưỡng hiếp?"
Hai chữ "cưỡng hiếp" vừa thốt ra, hai người trong phòng như bị dao đâm vào đầu.
Thẩm Bình đã từng bị cưỡng hiếp, sau khi cô kiên quyết quay về làng Tiểu Lý. Vì không muốn lỡ mùa vụ, Thẩm Bình chỉ ở nhà họ Tống chưa đầy nửa tháng đã quay về làng Tiểu Lý. Tống Thành Nam bất lực trước sự cứng đầu của cô, đành phải vừa kiện mẹ chồng cũ của Thẩm Bình vừa thường xuyên đến làng Tiểu Lý, cố gắng chăm sóc ba mẹ con cô.
Nhưng góa phụ thường gặp nhiều chuyện thị phi, huống chi lại là một người phụ nữ trông có vẻ dễ bắt nạt. Mấy tên vô lại và trai tân ở làng bên cạnh thường xuyên vây quanh nhà Thẩm Bình nói những lời tục tĩu khiến cô sợ hãi. Ngoài việc ra đồng làm ruộng, thời gian còn lại cô đều đóng cửa không dám ra ngoài. Ban đêm cũng có người ném đá vào cửa sổ, thở hổn hển bên ngoài tường. Thẩm Bình ôm Linh Đang đã ngủ say run rẩy không ngừng, hiếm khi có đêm nào ngủ ngon giấc.
Ngày xảy ra chuyện, Thẩm Bình đang ở ngoài đồng, cây ngô cao hơn đầu người che khuất thân hình nhỏ bé của cô. Khi cô nghe thấy tiếng động sột soạt phía sau đã không kịp chạy trốn, có người từ phía sau dùng bao tải trùm lên đầu cô, dễ dàng đẩy cô ngã xuống bờ ruộng. Dù cô có vùng vẫy kêu cứu cũng không thể ngăn cản hành vi thú tính của đám người đó. Khi bọn chúng đã thỏa mãn dục vọng trên người cô, cô bị vứt bỏ giữa cánh đồng ngô xanh tốt, quần áo xộc xệch tanh tưởi. Mặc cho màn đêm buông xuống, mặc cho muỗi đốt khắp người, mặc cho Linh Đang gọi tìm hết lần này đến lần khác, Thẩm Bình vẫn nằm im bất động như đã chết.
Tống Thành Nam đã hai lần chứng kiến Thẩm Bình tìm cách tự tử, một lần ở bệnh viện, một lần ở nhà. Lần thứ hai cô thậm chí còn muốn mang theo Linh Đang và Trụ Tử.
"Cậu, cậu làm ba của tụi con đi, như vậy sẽ không có ai dám bắt nạt mẹ, chị gái và con nữa." Thuốc diệt chuột còn sót lại vẫn còn trong bình nước nhỏ của Trụ Tử. Cậu bé đeo bình nước, ôm chặt chân Tống Thành Nam.
Đôi mắt vô hồn của người phụ nữ cuối cùng cũng động đậy, cô nhìn Tống Thành Nam, quỳ xuống trong im lặng.
Tống Thành Nam hút thuốc cả đêm, cuối cùng khẽ "ừ" một tiếng.
"Tiểu Nam, có phải em chê chị không?"
Tiếng khóc nức nở của người phụ nữ vẫn còn bên tai, Tống Thành Nam như sắp phát điên, anh cảm thấy vết thương ở vùng eo âm ỉ đau: "Chị, chuyện đó đã qua lâu rồi, đừng nhắc lại nữa. Em không động vào chị không liên quan gì đến việc có chê hay không. Tại sao em lại kết hôn với chị, chúng ta đều biết rõ. Chị là người thân của em, là chị gái của em, sao em có thể... có tình ý với chị chứ? Chị đừng làm loạn nữa được không?"
Thẩm Bình ngẩng đầu lên khỏi lòng bàn tay, vẻ mặt lại trở nên kích động: "Vậy em có tình ý với ai? Chỉ cần không phải Tần Kiến, chị sẽ ly hôn với em ngay lập tức để em cưới cô ta!"
Tống Thành Nam đứng dưới ánh nắng chói chang, dường như anh lại nghe thấy tiếng chim sẻ ríu rít, ngửi thấy mùi gỗ thoang thoảng trong làn gió lướt qua rừng cây. Ánh mắt anh nặng nề, mang theo sự kiên định.
"Là Tần Kiến. Em có tình ý với Tần Kiến." Tống Thành Nam nói bằng giọng điệu trầm thấp và kiên quyết, "Chị, em đã trả nợ xong rồi, từ nay về sau em sẽ sống vì em."
—----
Gấu Gầy: Chủ nhiệm Tống thừa nhận yêu Tần Kiến rồi, mau rước em nó về đi anh ơi 🤧
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]