Vết thương của Tống Thành Nam không nặng, truyền nước một tuần ở bệnh viện là có thể về nhà nghỉ ngơi. Mấy ngày nay anh được hộ lý chăm sóc, Thẩm Bình xin nghỉ phép đến sớm về muộn, lo liệu cơm nước hàng ngày cho anh. Từ hôm đó đến nay, Tần Kiến không đến bệnh viện nữa, cũng không gọi điện nhắn tin, hoàn toàn mất liên lạc.
Truyền xong chai nước trên tay, Tống Thành Nam sẽ xuất viện. Anh đã có thể xuống giường đi lại, đẩy giá truyền dịch đến bên cửa sổ, nhìn rừng cây xanh um tươi tốt, thể hiện sức sống mãnh liệt của mùa hè. Cây cối ở phương Bắc không đẹp bằng phương Nam, cành lá xum xuê, tán cây rộng lớn, tham lam tận hưởng ánh nắng mặt trời ít ỏi trong năm. Mấy chú chim sẻ màu xám đen đậu trên cành cây ríu rít, không biết bị gì làm kinh động, bay lên thành từng đàn, rồi lại chọn một cành cây khác để đậu. Xuyên qua kẽ lá dày đặc, có thể nhìn thấy những bông hoa lấm tấm trong vườn, không quá rực rỡ, nhưng lại điểm tô cho màu xanh mướt đơn điệu.
Đã bao lâu rồi không để ý đến những thứ này? Tống Thành Nam nghiêng đầu suy nghĩ, chắc cũng bốn năm rồi. Trước đây khi Tần Kiến còn ở bên, tuy không bày vẽ gì nhiều, nhưng thỉnh thoảng lúc rảnh, cả hai sẽ phóng xe máy điện chạy dọc theo con đường vắng. Ven đường có cây xanh, hoa dại, cũng có chim bướm bị hoảng sợ bay lên. Khi trời có tuyết, thằng nhóc đó còn dẫn anh đến bờ sông ngắm cảnh. "Ngắm cảnh" là cách nói văn vẻ, thật ra là xem người ta khai thác băng, xem những khối băng khổng lồ được công nhân cắt ra, lấp lánh dưới ánh mặt trời.
"Sao lại thích xem cái này?" Tống Thành Nam nhớ lúc đó mình đã hỏi.
"Trước đây khi trốn Tần Thiết Phong không có chỗ nào để đi, mùa đông là gian nan nhất, lạnh đến mức không chịu nổi. Công nhân khai thác băng sẽ dựng vài căn nhà tạm ở bên sông, khi họ ra ngoài khai thác băng, tôi sẽ trốn vào trong, còn ăn vụng cơm thừa của họ."
Thiếu niên 16 tuổi đứng giữa gió lạnh nhìn mặt sông ầm ầm tiếng máy móc: "Sau này xem nhiều rồi tự nhiên thấy đẹp. Những khối băng khổng lồ như pha lê, nhìn nó tôi cảm thấy sự hận thù và uất ức trong lòng vơi đi một chút."
"Nhưng tôi không thích đèn băng, bị người ta đẽo gọt thành nhiều hình dạng khác nhau, bên trong còn gắn đèn màu, trông thật quê mùa và thực dụng, giống như một con chó cảnh đang lấy lòng người khác."
Thiếu niên xoa xoa khuôn mặt lạnh cóng, ngẩng đầu hỏi anh: "Anh có lạnh không, tôi thích xem những thứ này, nên muốn... dẫn anh đến xem."
"Những gì em dẫn anh đi xem, anh đều thích." Tống Thành Nam kéo thiếu niên 16 tuổi vào lòng, chia sẻ chút hơi ấm trong lồng ngực cho cậu. Anh cảm thấy Tần Kiến rõ ràng cứng người, rồi lại nép sát vào anh như một chú mèo con.
Lúc đó Tống Thành Nam đầu óc đơn giản, còn chê hơi thở của cậu phả vào cổ mình vừa nóng vừa ngứa. Bây giờ nghĩ lại, thằng nhóc con 16 tuổi từ khi đó đã... không an phận rồi.
"Mẹ kiếp." Tống Thành Nam khẽ mắng một tiếng, khóe mắt đuôi mày tràn ngập ý cười.
Cửa bị đẩy ra, Tống Thành Nam quay đầu lại, là Thẩm Bình.
Người phụ nữ bước vào, nhìn xung quanh một lượt, phát hiện không có ai, dường như mới yên tâm. Mấy ngày nay cô thường như vậy, giống như một con thỏ lo sợ luôn đề phòng.
"Chị." Tống Thành Nam gọi cô, "Mấy ngày nay chị vất vả rồi, lát nữa đồng nghiệp sẽ đến đón em xuất viện, chị về trước đi, cứ nghỉ việc mãi cũng không tốt."
"Ai đến đón em?" Người phụ nữ cao giọng, "Chị không đi, chị đã xin nghỉ phép rồi. Người chăm sóc cũng không thể về nhà với em được, chị qua đó chăm sóc em."
Tống Thành Nam suy nghĩ một chút, bảo Thẩm Bình hơi kích động ngồi xuống ghế sô pha nhỏ: "Chị, em định tìm thời gian nói chuyện với chị, nhưng... thôi thì hôm nay nói luôn vậy."
Anh trầm ngâm một lúc: "Chị, có lẽ em không đợi được đến khi Lôi Tử đi học đâu."
Thẩm Bình từ từ ngẩng đầu lên, vẻ mặt hoang mang: "... Là vì những lời đàm tiếu sao? Chị không ngờ lại có người nói lung tung, chị về... chị về sẽ nói với anh ấy, không cho anh ấy đến phố đó nữa, bảo anh ấy đi chỗ khác bán kem đá bào."
"Không phải vì những lời đàm tiếu, chị biết mà, em không quan tâm đến những thứ đó." Tống Thành Nam nắm lấy bàn tay run rẩy của Thẩm Bình, "Chị, chúng ta ly hôn đi, anh Phạm đã đợi chị một năm rồi."
Thẩm Bình có hai đứa con, con gái tên Linh Đang, con trai tên Trụ Tử, đều là tên ở nhà. Còn tên thật, một đứa tên Lý Xuân Linh, một đứa tên Lý Xuân Lôi. Tám năm trước, khi đứa nhỏ ra đời, nhà họ Lý vốn định đặt một cái tên dễ nuôi, như "Cẩu Thặng, Cẩu Đản", nhưng Thẩm Bình kiên quyết đặt tên là Trụ Tử. Đó là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất Thẩm Bình cứng rắn ở nhà họ Lý.
Tên Trụ Tử được gọi suốt sáu năm, nhưng một năm trước đã đổi từ "Trụ Tử" thành "Lôi Tử". Lý do là vì có một "Trụ Tử" bước vào cuộc đời Thẩm Bình.
Thẩm Bình sống ở nhà họ Tống đến năm 17 tuổi, còn hai tháng nữa mới đủ tuổi thành niên thì lấy chồng ở làng Tiểu Lý. Ngoại trừ mẹ con nhà họ Tống, không ai trong làng cảm thấy có gì không ổn, năm đó nhà họ Tống đã cứu mạng Thẩm Bình, cô phải báo đáp ơn nghĩa. Nhưng trong đó không bao gồm một người - Phạm Trụ Quân.
Phạm Trụ Quân tên ở nhà cũng là "Trụ Tử", sau khi Thẩm Bình kết hôn, anh ta có thêm một biệt danh - cóc ghẻ.
Chỉ vì ngày Thẩm Bình kết hôn, anh ta điên cuồng đạp xe đuổi theo đoàn xe đón dâu, lốp xe xẹp, giày rơi mất cũng không dừng. Cho đến khi chiếc xe đón dâu dừng lại, Thẩm Bình mặc áo cưới màu đỏ bước xuống xe. Cô nhặt hòn đá vụn dưới đất lên, mặt không cảm xúc ném mạnh vào người anh ta, chửi một tiếng "cút" không chút nương tình.
Từ đó, Phạm Trụ Quân trở thành trò cười trong làng, anh ta đi đến đâu, lũ trẻ con cũng vây quanh vỗ tay cười: "Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, nhưng thiên nga bảo mày cút!"
Phạm Trụ Quân đến năm 25 tuổi mới kết hôn, lấy một cô gái ốm yếu ở làng bên cạnh, sau khi kết hôn hai người mãi không có con. Thời gian trôi qua, vài năm sau người phụ nữ bị bệnh nặng. Phạm Trụ Quân đưa cô đi chữa trị khắp nơi, từ bệnh viện huyện đến bệnh viện thành phố, tìm đủ mọi phương thuốc dân gian, tiêu hết tiền tiết kiệm, nhưng cuối cùng vẫn không giữ được người phụ nữ đó.
Một năm trước, Phạm Trụ Quân góa vợ nhiều năm gặp lại Thẩm Bình ở con phố sau nhà ga. Nửa đời đã qua, thanh xuân đã mất, tình cảm thời trẻ như dòng suối nhỏ nhẹ nhàng thấm vào hai tâm hồn khô cạn. Phạm Trụ Quân ở lại, Trụ Tử đổi tên, mọi người đều cảm thấy cuộc sống có hy vọng, ngoại trừ Tống Thành Nam.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]