Đúng là thời điểm ban ngày dài nhất trong năm, ánh hoàng hôn dần tắt, tụ lại thành một dải sáng hồng trên bầu trời.
Tống Thành Nam mở cửa, người đàn ông trẻ tuổi đứng dưới mái hiên nhỏ, cúi đầu, vẻ mặt bình thản. Màn đêm vừa buông xuống, trời còn chưa tối hẳn. Ánh sáng như được điều chỉnh qua ống kính mờ ảo, ánh hoàng hôn mờ nhạt làm nền, khiến người đàn ông trẻ tuổi trông như bức chân dung trong những tấm ảnh cũ, rõ ràng khuôn mặt còn trẻ trung, nhưng anh lại biết cậu đã trưởng thành rồi.
Tim Tống Thành Nam thắt lại, thiếu niên trước kia thường đứng ở đây. Khi ghét anh, cậu sẽ trèo lên cửa sổ trêu chọc; khi đề phòng anh, cậu sẽ xách hành lý do dự; khi quyến luyến anh, cậu sẽ đứng đây chờ anh về nhà... Mà hôm nay, cậu nhóc từng rất dễ hiểu giờ đây lại che giấu cảm xúc, giống như một cuốn sách đã được đóng lại, bên trong chứa đựng rất nhiều câu chuyện mới, Tống Thành Nam chưa từng đọc qua.
"Sở trưởng Phương mời cơm, sao chủ nhiệm Tống không đến?" Tần Kiến lướt qua Tống Thành Nam nhìn vào trong nhà, "Vợ quản nghiêm à?"
Bốn năm không gặp, câu đầu tiên hai người nói chuyện riêng với nhau lại bình thường như vậy.
Không hiểu sao trong lòng Tống Thành Nam lại bốc lên một ngọn lửa. Anh quay người đi vào nhà, vừa đi vừa thờ ơ nói: "Sao lại không gọi là chú nữa rồi?"
Tần Kiến cúi xuống xách hai hộp quà bên cạnh chân lên, đi theo anh vào nhà: "Chủ nhiệm Tống muốn nghe gì thì tôi gọi nấy, trước đây là tôi quá cứng đầu, cứ phải so đo. Chỉ là một cách gọi thôi mà, chủ nhiệm Tống muốn làm trưởng bối thì tôi gọi là chú, còn thím đâu? Không có ở nhà à?"
Lần đầu tiên Tống Thành Nam thấy Tần Kiến nói nhiều như vậy. Anh ngồi xuống ghế sô pha, nhặt nửa điếu thuốc đang cháy dở trên gạt tàn thuốc lá.
"Không có ở nhà."
Tần Kiến đặt hộp quà lên chiếc tủ đơn giản ở cửa ra vào: "Một chút đặc sản của tỉnh, chủ nhiệm Tống nếu không chê thì cứ nếm thử. Phiền chủ nhiệm Tống đưa một hộp cho nhà đối diện giúp tôi, dù sao họ cũng đã chăm sóc Tần Thiết Phong mấy năm."
Hai hộp đặc sản giống hệt nhau, không có gì khác biệt. Tống Thành Nam máy móc gật đầu: "Ba em dạo này khỏe không?"
Hai năm trước, Tần Kiến nhờ người đưa Tần Thiết Phong từ nhà dưỡng lão đối diện đến thành phố cậu học, còn căn nhà đó thì bán rẻ cho vợ chồng Lỗ Trí Thâm.
"Cũng khá, bây giờ thỉnh thoảng có thể tự xuống giường đi lại được vài bước."
"Điều kiện y tế ở thành phố lớn chắc chắn tốt hơn nhiều so với thị trấn chúng ta."
"Cũng phải cảm ơn chú, nếu không phải chú khuyên tôi ra ngoài mở mang tầm mắt, có lẽ tôi vẫn còn quanh quẩn ở cái thị trấn Tân Phát nhỏ bé này."
Tống Thành Nam phả ra làn khói, một lúc lâu sau mới "ừ" một tiếng.
Mấy cánh cửa trong nhà đều không đóng, diện tích nhỏ, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy hết. Đồ đạc trong nhà vẫn như lúc Tần Kiến rời đi, ngay cả ga trải giường cũng là do thiếu niên năm đó chọn.
Chỉ có chiếc tủ trong phòng khách được thay cửa kính, bây giờ không còn nâu sẫm như trước nữa. Trong tủ vẫn còn chiếc cúp công dân tốt của Tống Thành Nam và Tần Kiến, đến nay vẫn sáng bóng.
Ngón tay thon dài lướt qua chồng giấy khen màu đỏ trong tủ, Tần Kiến quay lưng về phía Tống Thành Nam, ánh mắt lạnh lùng: "Chú vẫn còn giữ những thứ này sao? Tôi nhớ năm đó tôi đã vứt hết rồi."
Đó là giấy khen của Tần Kiến khi còn đi học. Tần Kiến không quan tâm, nhưng Tống Thành Nam lại rất quý trọng. Từ khi mua chiếc tủ này ở chợ đồ cũ, anh đã sắp xếp chúng gọn gàng vào trong, thỉnh thoảng còn lấy ra xem, vừa xem vừa ngắm nhìn thiếu niên hay xấu hổ. Bốn năm trước, khi Tần Kiến rời đi, chỉ mang theo một ít đồ dùng cá nhân, còn lại đều vứt vào thùng rác gần đó, bao gồm cả đống giấy khen này.
Nhưng bây giờ chúng vẫn được đặt ở vị trí cũ, nguyên vẹn, nổi bật.
Làm chuyện dư thừa. Vẻ mặt Tần Kiến lạnh đi, cậu ném giấy khen về chỗ cũ, quay người lại nở nụ cười nhạt.
"Nghe nói chú muốn chuyển đến cục cảnh sát thành phố làm việc?" Tần Kiến ngồi xuống đối diện Tống Thành Nam, làn khói trắng ngăn cách hai người, rất gần mà cũng rất xa.
Thật ra, cuộc gặp gỡ bất ngờ với Tần Kiến đã làm xáo trộn tâm trạng bình lặng của Tống Thành Nam. Buổi trưa hai người gặp nhau vội vàng ở nhà ăn, ngoài câu "đã lâu không gặp", dường như ánh mắt cũng không chạm nhau. Ánh mắt của Tần Kiến trước đây quá nồng nhiệt, bây giờ lại quá nhạt nhòa, dù là kiểu nào cũng khiến Tống Thành Nam không dám nhìn thẳng. Tống Thành Nam chỉ nhớ Tần Kiến rất cao, hình như còn cao hơn mình vài cm. Thân hình không còn vừa mỏng vừa gầy như hồi thiếu niên nữa, vai rộng, lưng thẳng, ẩn chứa sự sắc bén.
Bây giờ, Tống Thành Nam ngồi đối diện cậu. Lần đầu tiên kể từ khi gặp lại, anh mới nghiêm túc nhìn kỹ Tần Kiến, rồi giật mình nhận ra thời gian trôi quá nhanh, vật đổi sao dời.
Vẻ đẹp trai của Tần Kiến chưa bao giờ nằm trong chuẩn mực thẩm mỹ của đại chúng. Nét đẹp của cậu luôn mang tính công kích, lạnh lùng, xa cách, mà lúc này lại thêm chút lạnh nhạt thờ ơ.
Đêm dần buông xuống, trong nhà không bật đèn, ánh đèn từ cửa sổ chiếu vào phủ lên một nửa sườn mặt của cậu. Đường nét sườn mặt góc cạnh và sắc sảo, yết hầu nhô lên, mang theo sự quyến rũ nam tính. Chỉ là ranh giới ánh sáng và bóng tối như một lưỡi dao, khiến vẻ mặt cậu trông quá lạnh lùng dù là đang cười, giống như ánh tuyết phản chiếu từ lưỡi kiếm.
Tống Thành Nam cúi đầu xuống, nhìn làn khói trắng như một con rắn quấn quanh các khớp ngón tay: "Ừ, để tiện chăm sóc tụi nhỏ."
"Tụi nhỏ?" Tần Kiến kéo tay áo, từ trong bóng tối nhìn ra.
"À, Linh Đang. Con bé học giỏi, anh đã đưa nó đến trường học ở thành phố rồi."
Tống Thành Nam đổi điếu thuốc khác, vừa ngậm vào miệng đã nghe thấy một tiếng "tách". Ngọn lửa màu xanh lam bùng lên, được Tần Kiến đưa đến trước mặt anh giống như trước đây: "Không muốn có con của riêng mình sao?"
Tống Thành Nam ngẩng đầu lên trong ánh lửa lập loè, rướn người châm thuốc: "Không, hai đứa là đủ rồi."
Ngọn lửa lập tức tắt ngúm, Tần Kiến cười nói: "Chú vẫn vô tư như vậy."
"Ai chăm sóc Linh Đang?"
"Thẩm Bình."
"Thím không làm ruộng nữa à?"
"Hai năm trước bị thương ở eo, nên đã cho thuê ruộng rồi, chị ấy dẫn Trụ Tử đến thành phố học cùng."
"Hèn chi," Nụ cười của Tần Kiến càng tươi hơi, "Chú vội vàng muốn chuyển đến thành phố như vậy. Vợ con đang ở đó chờ, ai mà chẳng sốt ruột."
Tống Thành Nam nhìn điếu thuốc kẹp giữa các ngón tay, con rắn lửa màu đỏ tươi từ từ bò xuống, cháy rất chậm, để lại hơi ấm.
"Em thế nào? Mấy năm nay?" Anh khẽ hỏi trong bóng tối.
"Học tập, làm việc, yêu đương, cũng khá tốt."
"... Yêu đương?"
Tần Kiến cười, một tay chống cằm, giả vờ buồn bã: "Yêu vài lần rồi, nhưng đều là đàn ông, lại làm chú thất vọng rồi, tôi vẫn chưa hoàn lương."
Tàn thuốc rơi xuống, làn khói bốc lên thẳng đứng run rẩy. Điếu thuốc còn một đoạn dài đã bị Tống Thành Nam dập tắt trong gạt tàn, anh vội vàng đuổi khách: "Em lớn rồi, tự quyết định đi, chỉ cần em sống tốt... trời tối rồi..."
Lời còn chưa nói hết đã bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang. Trên khuôn mặt của Tần Kiến cuối cùng cũng nở một nụ cười từ tận đáy lòng. Cậu nhìn màn hình điện thoại, giơ tay lên, ra hiệu im lặng với Tống Thành Nam.
Nhận cuộc gọi, Tần Kiến đứng dậy đi đến cửa sổ, đó là nơi duy nhất còn ánh sáng trong phòng.
"Alo, em đến rồi, chiều nay bắt đầu làm việc, vừa rồi lại bị sở trưởng kéo đi ăn cơm... bây giờ đang ở nhà một người chú rất quan tâm đến em... Vâng, tối nay gọi video."
Giọng nói rất nhỏ nhẹ, như làn khói còn sót lại trong gạt tàn chưa tắt hẳn. Tống Thành Nam chưa bao giờ nghe Tần Kiến nói chuyện như vậy, ngay cả khi quan hệ của hai người tốt nhất cũng chưa từng như vậy. Như một dòng nước ấm, không quá nhạt nhòa cũng không quá nồng nàn, dịu dàng vừa đủ.
"Ai vậy?" Tống Thành Nam không biết tại sao mình lại hỏi, nhưng anh vẫn hỏi.
Thanh niên trẻ tuổi đẹp trai quay người lại từ trong ánh sáng, gỡ bỏ vẻ lạnh lùng: "Bạn trai tôi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]