🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Editor: Gấu Gầy

Tháng tám nóng như lửa, không có một chút gió.

Tống Thành Nam xém bị tay nắm cửa làm bỏng, "Ầy" một tiếng, dùng mũi chân đá cửa ra. Anh đẩy người đàn ông đang bị còng tay phía sau vào nhà, hất hàm về phía tấm thảm chùi chân ở cửa: "Lau giày đi."

Chân cả hai người đều dính đầy nhựa đường đen xì, đây có thể coi là "đặc sản" mùa hè của thị trấn Tân Phát. Mặt đường nhựa bị nắng nóng làm chảy ra, luôn có chiêu để anh phải thay giày mới.

"Tiểu Tống về rồi sao?" Một cảnh sát lớn tuổi mặc đồng phục cảnh sát, tay cầm chiếc cốc tráng men cỡ lớn cười ha hả đi xuống cầu thang, liếc nhìn người bên cạnh Tống Thành Nam, "Đây là tên ma cô đó à?"

Tống Thành Nam "ừm" một tiếng, vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi: "Trên xe còn có hai người phụ nữ là đồng bọn của hắn đang cởi hết quần áo làm loạn, định kiện chúng tôi tội quấy rối tình dục."

Cảnh sát lớn tuổi nhếch miệng cười: "Bọn chúng không biết chúng ta có camera hành trình sao? Chậc chậc, chắc làm Tiểu Trương tức chết, cậu ta cứ kích động là muốn đi vệ sinh, lần này nhịn được rồi à?"

Tống Thành Nam nhìn nghi phạm bên cạnh, bất lực nói: "Anh giúp một tay, gọi hai nữ cảnh sát cứu Tiểu Trương ra đi."

Cảnh sát lớn tuổi cười ha hả: "Cậu đấy, làm công việc của cảnh sát phụ tá lại lo lắng như sở trưởng. Được rồi, tôi đi tìm nữ cảnh sát đây."

"À, anh Tạ." Cảnh sát lớn tuổi vừa quay người đã bị Tống Thành Nam gọi lại, "Sở trưởng có ở đây không?"

"Vẫn là chuyện điều chuyển công tác của cậu à? Sở trưởng Phương vẫn chưa chịu thả người sao?" Cảnh sát lớn tuổi lắc đầu, "Không có ở đây, đi thành phố đón chuyên gia gì đó rồi, chiều mới về."

Đồn cảnh sát thị trấn Tân Phát năm ngoái đã lắp điều hòa, nhưng chỉ lắp một cái, đặt ở nhà ăn của nhân viên.

Mùi thức ăn thơm phức, Tống Thành Nam ăn ngấu nghiến vài miếng đã hết sạch. Anh lấy một điếu thuốc ra, từ từ vân vê trong tay, trong lòng tính toán chuyện điều chuyển công tác.

Ba năm trước, Tống Thành Nam tham gia kỳ thi tuyển cảnh sát phụ tá của thành phố, đạt điểm số cao nhất toàn thành phố. Lúc phân công, sở trưởng Phương của thị trấn Tân Phát đã qua mặt cục cảnh sát thành phố, mặt dày mày dạn xin Tống Thành Nam về đồn cảnh sát Tân Phát.

Tống Thành Nam từ cơ quan cộng đồng Tân Phát chuyển sang đồn cảnh sát Tân Phát, đã làm việc được ba năm. Trong thời gian đó, anh được cục cảnh sát thành phố điều động tạm thời vài lần. Nhờ năng lực nghiệp vụ xuất sắc và tính cách rộng lượng nhiệt tình, anh đã để lại ấn tượng tốt ở cục cảnh sát thành phố.

Bây giờ cục cảnh sát thành phố muốn điều chuyển biên chế của Tống Thành Nam về đó, nhưng sở trưởng Phương lại không chịu nhả ra.

Tiểu Trương từ nhà vệ sinh quay lại, ngồi phịch xuống đối diện Tống Thành Nam, mặt mày ủ rũ mắng: "Xui xẻo. Mấy bà thím đó tại sao lại nhào vào tôi? Anh Tống cao ráo đẹp trai chẳng lẽ không hơn tôi sao?"

Có người bưng khay cơm đến gần nói đùa: "Anh Tống chính trực quá, nhìn là thấy sợ rồi. Nếu là tôi, tôi cũng nhào vào cậu, đồ ngốc."

Tống Thành Nam ngậm thuốc, cười nói: "Bớt nói nhảm đi."

"Anh Tống, chuyện điều chuyển công tác của anh, sở trưởng Phương vẫn còn giữ lại à?" Có người tặc lưỡi, "Anh quá xuất sắc, sở trưởng Phương không nỡ."

Người đó hạ giọng: "Nhưng dù không nỡ cũng không thể cản trở tương lai của người ta chứ. Cục cảnh sát thành phố có nhiều cơ hội hơn, biết đâu được khi nào đó được khen thưởng, được cài hoa đỏ, là có thể trở thành biên chế chính thức rồi."

Tống Thành Nam lắc đầu cười: "Tôi không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là thằng bé nhà tôi học ở thành phố, nếu tôi chuyển đến đó thì tiện chăm sóc hơn."

Người kia liếm môi, cúi người xuống, hạ giọng hơn nữa: "Chị dâu chị ấy thật sự..."

Tiểu Trương bỗng đá một cái dưới gầm bàn, người kia vội vàng im lặng, vùi đầu vào khay cơm.

Rèm cửa nhà ăn nhân viên là sản phẩm thủ công của chị đầu bếp. Những hạt nhựa đủ màu sắc rất giống với trang phục sặc sỡ của chị, khiến một cơ quan nghiêm túc giống như nhà tắm công cộng. Lúc này, tấm rèm cửa sặc sỡ mang vẻ quê mùa được vén lên, mấy hạt nhựa va vào nhau phát ra tiếng leng keng vui tai.

Tiếp theo là giọng nói sang sảng đặc trưng của sở trưởng Phương: "Chuyên gia Hạ, Tiểu Tần, đây là nhà ăn của chúng tôi, trưa nay cứ ăn tạm ở đây, tối nay tôi sẽ dẫn hai người đi thưởng thức đặc sản của thị trấn chúng tôi. Hai người đừng thấy thị trấn Tân Phát kém phát triển, thật ra ẩm thực truyền thống phong phú lắm, trong những con hẻm nhỏ có rất nhiều quán ăn ngon. Tối nay tôi đãi khách, mời hai người thưởng thức."

Đi bên cạnh sở trưởng Phương là một người đàn ông trung niên đeo kính, dáng người không cao, tóc hơi thưa. So với sở trưởng Phương, giọng nói của ông ta nhỏ hơn, có chút rụt rè lúng túng: "Sở trưởng, anh không cần khách sáo, chúng tôi ăn ở nhà ăn là được rồi."

Sở trưởng Phương cười ha hả, vỗ mạnh vào vai người đàn ông: "Đến Tân Phát rồi, chuyên gia Hạ phải nghe tôi, nếu anh khách sáo thì tôi không vui đâu." Ông ta quay đầu nhìn ra cửa, "Tiểu Tần, nghe chủ nhiệm Vương ở cục cảnh sát thành phố nói cậu là người Tân Phát à? Vậy thì cậu và đồn cảnh sát chúng tôi thật sự rất có duyên, tối nay chúng ta uống vài ly nhé."

Một bàn tay thon dài trắng trẻo vén rèm cửa lên, một thanh niên cao ráo hơi cúi đầu bước vào, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt, lông mày ẩn sau tóc mái, môi tuy nhạt màu nhưng lại rất nhuận sắc, mở miệng nói: "Đúng là có duyên."

Điếu thuốc trên miệng Tống Thành Nam không biết đã rơi từ lúc nào. Ánh mắt anh dán chặt vào thanh niên cao ráo vừa bước vào, bàn tay đặt trên đầu gối nắm chặt quần, đầu ngón tay cách lớp vải mỏng đâm vào thịt, nhưng anh không cảm thấy gì.

"... Tần Kiến? Đó là Tần Kiến phải không anh Tống?" Cảnh sát Tiểu Trương thò cổ ra, vẫy tay về phía cửa, "Tần Kiến!"

Tiếng gọi lớn khiến Tống Thành Nam giật mình, bàn tay buông thõng bên hông nắm chặt thành quyền. Anh thấy thanh niên nhìn theo tiếng gọi, ánh mắt dừng lại trên người anh, nhưng lại lướt qua, nhẹ nhàng như cánh bướm, cuối cùng dừng lại trên người Tiểu Trương.

Thanh niên mỉm cười, giơ tay lên, hơi cúi người như đang giải thích lý do với sở trưởng Phương và người đàn ông trung niên.

Sở trưởng Phương nhướng mày, trên mặt lộ vẻ vui mừng, dẫn hai người đi nhanh đến bàn ăn cạnh cửa sổ.

Tống Thành Nam không biết mình đang căng thẳng vì điều gì, tiếng tim đập như tiếng trống. Khi mọi người đến gần, anh không nhịn được mà quay mặt đi.

"Thật sự là cậu à Tần Kiến!" Cảnh sát Tiểu Trương đứng bật dậy, vỗ mạnh vào vai Tần Kiến vài cái, "Nghe nói cậu đi học đại học ở xa, giờ tốt nghiệp rồi à?"

Tần Kiến chưa kịp trả lời, sở trưởng Phương đã chen vào: "Chuyên gia Hạ là kỹ sư cao cấp của đội giám sát thông tin mạng thuộc sở công an tỉnh, Tiểu Tần là sinh viên ngành máy tính của đại học H..."

"Khoa học máy tính và công nghệ thông tin." Chuyên gia Hạ bổ sung.

"Đúng đúng, Tiểu Tần hiện đang thực tập ở sở công an tỉnh, lần này cùng chuyên gia Hạ đến 'hỗ trợ xóa đói giảm nghèo', giúp chúng ta xây dựng mạng lưới giám sát thông tin công cộng. À đúng rồi, Trương Tụng, cậu quen Tiểu Tần à?" Sở trưởng Phương hỏi.

"Quen." Nụ cười trên môi Tần Kiến vẫn không thay đổi, "Trước đây còn nhỏ, không hiểu chuyện, hay gây phiền phức cho cảnh sát Tiểu Trương."

"Hầy, ai mà chẳng có lúc trẻ trâu." Cảnh sát Tiểu Trương liếc mắt một cái, đột nhiên vỗ đùi, "À đúng rồi, Tần Kiến hình như chưa nhìn thấy anh Tống à?" Anh ta đưa tay kéo Tống Thành Nam, "Bây giờ anh ấy là cảnh sát phụ tá ở đây rồi."

"Ôi trời!" Anh cảnh sát nhiệt tình lại vỗ đầu, "Tôi kích động cái gì chứ, với mối quan hệ của hai người chắc chắn là đã biết rồi. Tối qua có phải uống rượu với nhau không, không đủ nghĩa khí nha, không rủ anh Trương này."

Tống Thành Nam bị Tiểu Trương kéo đứng dậy, kìm nén cảm xúc, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tần Kiến.

"Tiểu Tần và Tiểu Tống cũng quen nhau à?" Ánh mắt sở trưởng Phương đảo qua đảo lại giữa hai người.

"Không chỉ là quen biết! Họ..."

"Có thể nói nếu không có chú Tống thì không có tôi ngày hôm nay." Tần Kiến cắt ngang lời cảnh sát Tiểu Trương. Cậu mỉm cười, đưa tay ra chào Tống Thành Nam một cách lịch sự, "Chú Tống, đã lâu không gặp."

—----
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.