Editor: Gấu Gầy
Tần Kiến chuyển đi rồi, căn phòng trống trơn, ga trải giường kẻ caro màu xám phẳng phiu không một nếp nhăn, bàn học thiếu sách vở lại trở về vẻ đơn giản, thậm chí là xấu xí. Tống Thành Nam bước tới, vô thức dùng đầu ngón tay chậm rãi lướt qua mặt bàn. Ở vị trí Tần Kiến thường ngồi, anh sờ thấy vết dao khắc.
Tần Kiến rất tiết kiệm khi dùng đồ, bốn năm chỉ để lại một chữ "Nam" trên bàn.
Đầu ngón tay miết đi miết lại lên chữ, lòng Tống Thành Nam như bị một lớp vải dày che phủ, không lọt một tia nắng nào. Tình cảm của Tần Kiến đối với anh quả thực là một nỗi phiền muộn. Anh đã từng không ít lần nghĩ, nếu thằng nhóc đó không nảy sinh tình cảm méo mó này, anh nguyện ý cưng chiều cậu cả đời, dùng tất cả tình cảm để chữa lành trái tim từng đầy vết thương đó.
Nhưng mà, ngoại trừ tình yêu.
Tần Kiến luôn chế giễu anh có tấm lòng Bồ Tát, cứu khổ cứu nạn. Chỉ có Tống Thành Nam mới biết, ban đầu anh đối xử tốt với Tần Kiến đúng là vì không nỡ và lòng tốt, nhưng mấy năm nay hoàn toàn do ở bên cậu rất thoải mái.
Tình cảm của Tần Kiến rất khó chạm đến, cậu khoác lên mình lớp vỏ bọc cứng rắn, nước hắt không vào kim đâm không thấu, như "sói con" trong miệng của người đời. Nhưng một khi cậu coi anh là người của mình, sẽ toàn tâm toàn ý bảo vệ, không cho phép người ngoài bắt nạt anh dù chỉ một chút.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoi-ket-hon-hop-phap/3737120/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.