Tần Kiến chuyển đi rồi, căn phòng trống trơn, ga trải giường kẻ caro màu xám phẳng phiu không một nếp nhăn, bàn học thiếu sách vở lại trở về vẻ đơn giản, thậm chí là xấu xí. Tống Thành Nam bước tới, vô thức dùng đầu ngón tay chậm rãi lướt qua mặt bàn. Ở vị trí Tần Kiến thường ngồi, anh sờ thấy vết dao khắc.
Tần Kiến rất tiết kiệm khi dùng đồ, bốn năm chỉ để lại một chữ "Nam" trên bàn.
Đầu ngón tay miết đi miết lại lên chữ, lòng Tống Thành Nam như bị một lớp vải dày che phủ, không lọt một tia nắng nào. Tình cảm của Tần Kiến đối với anh quả thực là một nỗi phiền muộn. Anh đã từng không ít lần nghĩ, nếu thằng nhóc đó không nảy sinh tình cảm méo mó này, anh nguyện ý cưng chiều cậu cả đời, dùng tất cả tình cảm để chữa lành trái tim từng đầy vết thương đó.
Nhưng mà, ngoại trừ tình yêu.
Tần Kiến luôn chế giễu anh có tấm lòng Bồ Tát, cứu khổ cứu nạn. Chỉ có Tống Thành Nam mới biết, ban đầu anh đối xử tốt với Tần Kiến đúng là vì không nỡ và lòng tốt, nhưng mấy năm nay hoàn toàn do ở bên cậu rất thoải mái.
Tình cảm của Tần Kiến rất khó chạm đến, cậu khoác lên mình lớp vỏ bọc cứng rắn, nước hắt không vào kim đâm không thấu, như "sói con" trong miệng của người đời. Nhưng một khi cậu coi anh là người của mình, sẽ toàn tâm toàn ý bảo vệ, không cho phép người ngoài bắt nạt anh dù chỉ một chút.
Thật ra Tống Thành Nam không dám thừa nhận, mấy năm qua anh luôn dựa dẫm vào Tần Kiến. Anh nhận được sự tin tưởng và bao dung vô điều kiện từ Tần Kiến, cũng như cảm giác an toàn không có giới hạn, không cần lý do. Đôi khi Tống Thành Nam nghĩ, nếu một ngày nào đó mình phạm tội giết người, chắc Tần Kiến cũng sẽ giúp mình chôn xác, bất kể đúng sai, cậu sẽ luôn đứng về phía mình.
Nhưng cái gì cậu cũng không cần, chỉ cần tình yêu.
Tống Thành Nam luôn cho rằng mình có thời gian để sửa chữa "sai lầm". Lên đại học, mỗi người một nơi, dù tình cảm có mãnh liệt đến đâu cũng sẽ dần phai nhạt. Đúng vậy, anh đang chờ Tần Kiến thay lòng đổi dạ, rồi mọi thứ sẽ trở lại đúng hướng.
Anh và cậu vẫn là những người thân thiết nhất của nhau, anh vẫn lấy lòng gọi cậu là "Kiến đại gia", cậu cũng sẽ nhếch môi gọi anh là "chủ nhiệm Tống". Cả hai sẽ cùng nhau uống rượu, nói chuyện phiếm, có thể thỉnh thoảng cũng nhắc đến chuyện tình cảm trước đây, nhưng chỉ nhẹ nhàng lướt qua, giống như kể một câu chuyện cười ngây ngô, giấu trong ly rượu ấm.
Nhưng tất cả đều bị anh phá hỏng. Tống Thành Nam nằm vật ra giường Tần Kiến, thằng nhóc đó mang theo thù hận rời đi, mỗi người một nơi, không còn tương lai nữa...
......
Tần Kiến nghe hai cuộc điện thoại liên tiếp, đến lần thứ ba chuông reo, cậu ném chiếc điện thoại cũ kỹ vào tường đối diện, cuối cùng cũng khiến nó yên nghỉ.
Cuộc gọi đầu tiên là của Cao Trình, người đàn ông kéo dài giọng hỏi: "Ầy, chuyện chủ nhiệm Tống sắp kết hôn cậu không biết sao?"
Cuộc gọi thứ hai là của Phương Phi, vừa nghe máy đã bắt đầu cằn nhằn: "Nghỉ hè rồi cũng không thấy mặt mũi cậu đâu, chạy đi làm xa vậy. Chủ nhiệm Tống kết hôn cậu cũng phải về chứ, dự xong đám cưới tụi mình tụ tập."
"Với ai?" Giọng thiếu niên rất bình tĩnh.
"Ai á? Đúng như Mập Ú đoán, chị gái của chủ nhiệm Tống, hình như tên Thẩm Bình?"
"Tiểu Tần, tay cậu!" Bên tai Tần Kiến có người kêu lên, dao nĩa của nhà hàng Tây rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng, máu từ kẽ tay nhỏ giọt, nhuộm đỏ bộ đồng phục màu trắng của nhân viên phục vụ.
......
Đám cưới ở nông thôn lúc nào cũng náo nhiệt, từ sáng sớm đã có một đám trẻ con vây quanh xin kẹo.
Nhưng ngoài trẻ con ra thì chẳng có bao nhiêu người lớn đến dự, mấy bà thím ngày thường hễ có chuyện gì náo nhiệt là chạy đến hóng hớt, giờ chỉ đứng bên ngoài hàng rào thò cổ ra nhìn.
Hai căn nhà tồi tàn nhất làng Tiểu Lý giờ đã được dọn dẹp sạch sẽ, dán hai chữ "song hỷ" màu đỏ, treo dây lụa đỏ. Trong sân bày mấy bàn tiệc, rượu, thuốc lá, kẹo, trà đều được phủ giấy đỏ. Giữa tháng 7, hoa tú cầu nở rộ, đặt vài chậu trước cửa cũng có chút không khí nhộn nhịp của đám cưới.
Bên Tống Thành Nam đã có vài người bạn đến, ngồi trong sân ăn hạt dưa. Sở Diêm Vương là người đầu tiên không ngồi yên được, vén rèm cửa hỏi chú rể bên trong: "Trưởng làng vẫn chưa đến à? Có cần tôi đi mời không?"
"Không cần." Tống Thành Nam đứng dậy, "Tôi đi."
Thiệp mời của trưởng làng đã gửi từ lâu, nhưng ông ta lại lấy cớ bị bệnh không đến. Nhưng hôm nay Tống Thành Nam nhất quyết phải đưa ông ta đến. Ở nơi này, mọi người đều nghe theo lời trưởng làng, nếu ông ta không đến, sẽ không có tác dụng răn đe nào, sau này mẹ con Thẩm Bình vẫn sẽ không ngóc đầu lên được.
Chưa kịp ra khỏi cửa, cảnh sát Tiểu Trương đã xuất hiện trong bộ cảnh phục, anh ta giơ tay lên cười lớn: "Cần gì chú rể phải đích thân ra tay, trưởng làng không phải tự đến rồi sao?"
Đằng sau anh ta là một ông lão gầy gò, mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn được là phẳng phiu không một nếp gấp. Ông ta nghiêm mặt chào những người dân làng đang đứng xem náo nhiệt từ xa: "Đứng xa vậy làm gì, vào dự lễ đi, chẳng lẽ người ta không cho các người ăn cỗ à?"
Có trưởng làng lên tiếng, mấy bà thím lập tức ùa vào, trong đó có rất nhiều người phàn nàn về việc mẹ chồng cũ của Thẩm Bình quá đáng.
Cũng có người lén lút nói nhỏ: "Còn nói là hai người không có gì mờ ám, không phải đám cưới luôn rồi sao?"
"Sao, không cho góa phụ tái hôn à? Họ cũng không phải anh em ruột. Hơn nữa, nếu có một người đàn ông toàn tâm toàn ý giúp đỡ tôi như vậy, tôi cũng sẽ lấy."
Mọi người cười ha hả: "Cô muốn lấy, người ta cũng phải chịu lấy cô chứ, chú rể hôm nay theo tôi thấy là đẹp trai nhất vùng."
Đàn bà nhiều chuyện, không khí cũng trở nên náo nhiệt.
Cảnh sát Tiểu Trương nhận điếu thuốc Tống Thành Nam đưa, hớn hở nói: "Trưởng làng định ra khỏi làng, tôi đã chặn ông ấy lại ở đầu làng. Tôi giỏi thuyết phục lắm, đội cho ông ấy vài cái mũ cao, thế là đưa ông ấy đến đây."
Vẻ mặt Tống Thành Nam nhìn không vui gì mấy, không khác gì ngày thường. Anh vỗ vai cảnh sát Trương vài cái: "Cảm ơn cậu, lát nữa uống vài ly."
"Thằng nhóc nhà anh đâu? Anh kết hôn sao cậu ta lại không đến?" Sở Diêm Vương nhân lúc Tống Thành Nam đang tiếp khách bèn đến gần, nhổ vỏ hạt dưa, "Tránh mặt tôi à?"
Sắc mặt Tống Thành Nam lập tức u ám, nụ cười duy nhất cũng biến mất.
"Này, tôi không gây sự với cậu ta đâu." Sở Diêm Vương vội vàng nói, "Cậu ta chỉ cần tránh xa người của tôi ra, tôi nể mặt anh sẽ không so đo với cậu ta nữa. Vả lại, tôi cũng ngại đánh cậu ta đau tay."
"Hôm nay cậu ta thật sự không đến à?" Sở Diêm Vương nhìn về phía con đường làng, trong lòng nghĩ nếu gặp thằng nhóc đó thì phải dạy dỗ cậu ta một trận.
"Không đến." Giọng nói khàn khàn của người đàn ông không phù hợp với không khí lúc này. Anh đẩy Sở Diêm Vương một cái, "Ngồi xuống đi, hôn lễ sắp bắt đầu rồi."
Thẩm Bình được mời ra, cô mặc áo cưới màu đỏ, nhưng trên mặt không có chút huyết sắc nào, tóc búi cao, vẫn là kiểu tóc mười năm trước. Cô cúi đầu, vân vê ngón tay, lộ ra chiếc cổ gầy guộc như sắp gãy.
"Ngẩng đầu lên, cười lên." Tống Thành Nam nói nhỏ bên tai cô, đồng thời nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Người phụ nữ từ từ ngẩng đầu lên, mỉm cười gượng gạo, trong mắt lóe lên tia nước mắt.
Tiếng pháo nổ vang lên bên ngoài sân, trẻ con vây quanh vỗ tay cười đùa, khách khứa trên bàn tiệc ăn uống no say. Có người bật máy cassette lên, tiếng nhạc vui tai lập tức vang lên inh ỏi. Hoa tú cầu được tưới nước đầy đủ, treo lên mình xác pháo, nhìn càng rực rỡ hơn...
Mọi thứ dường như đều viên mãn.
Cho đến khi khói pháo dần tan đi, bóng dáng một thiếu niên dần hiện rõ.
Cậu mặc đồ thể thao, đứng đó như cây trúc, ánh mắt sâu thẳm, nhìn người đàn ông cao lớn mặc vest đứng ở phía trước.
"Tần Tiểu Kiến!" Có người nhận ra cậu, đứng dậy chào, "Sao giờ cậu mới đến?"
Thiếu niên không để ý, đi thẳng qua người đó, từng bước tiến vào trong, hướng về phía Tống Thành Nam.
Tống Thành Nam cũng nhìn sang, ánh mắt trầm tĩnh như giếng nước cổ, không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Tần Kiến.
Ánh mắt hai người giao nhau, từ xa đến gần, cho đến khi Tần Kiến đi đến bên cạnh anh. Thiếu niên gầy đi, xương hàm rõ nét, lông mày cũng sắc bén hơn.
Lúc này, lửa giận ẩn chứa trong mắt cậu, Tống Thành Nam nhìn thấy rất rõ ràng. Đột nhiên, anh rất muốn đưa tay xoa đầu thiếu niên, lau đi vết ẩm ướt nơi khóe mắt cậu, hỏi cậu một câu "Mấy ngày nay em đi đâu vậy?".
Nhưng, người lên tiếng trước là Tần Kiến.
"Tống Thành Nam, em có chuyện muốn nói với anh."
Tống Thành Nam né tránh ánh mắt cậu: "Đợi hôn lễ kết thúc rồi nói."
"Nói ngay bây giờ đi, nếu anh không muốn để tất cả mọi người ở đây nghe thấy." Tiếng nhạc vui tai át đi giọng nói trầm thấp của thiếu niên, nhưng vẫn truyền vào tai đôi tân lang tân nương. Thẩm Bình hoảng hốt nhìn sang, lo lắng nắm chặt tay Tống Thành Nam.
Ánh mắt Tần Kiến dừng lại trên bàn tay đó một lúc, rồi lại nhìn Tống Thành Nam, trong mắt mang theo sự quyết liệt: "Chủ nhiệm Tống?"
Người đàn ông nhìn cậu một lúc lâu rồi mới gật đầu: "Vào nhà nói chuyện."
Thiếu niên cụp mắt xuống, sải bước đi trước.
Có người trêu chú rể bỏ rơi cô dâu đi đâu vậy. Tống Thành Nam quay đầu lại, nhếch miệng cười, ung dung nói: "Mọi người cứ uống trước đi, tôi vào một lát rồi ra."
Quay đầu lại, nụ cười trong mắt biến mất, thay vào đó là sự không đành lòng.
Vừa bước vào nhà, người đàn ông đã bị Tần Kiến ấn vào cửa: "Tống Thành Nam, con mẹ nó anh bị điên rồi sao, đi lấy chị ta?"
Tống Thành Nam nhìn Tần Kiến một lúc rồi mới lấy một điếu thuốc từ trong túi ra ngậm vào miệng. Trong túi không có bật lửa, anh tiện tay lấy một hộp diêm trên bệ cửa sổ. Bị Tần Kiến đè ép, cảm thấy không thoải mái, anh đành bất lực ném hộp diêm, lấy điếu thuốc ra: "Em cứ coi như anh bị điên đi."
"Đừng nói là anh yêu chị ta?"
Người đàn ông nghẹn lời, ánh mắt Tần Kiến như ngọn lửa rực cháy thiêu đốt trái tim anh: "Đây là lựa chọn của anh, không cần Kiến đại gia phải lo lắng."
"Có phải anh cảm thấy mình nợ chị ta? Nhưng anh đã trả đủ rồi!" Tần Kiến nghiến răng, "Chị ta sẽ huỷ hoại anh đấy! Anh có hiểu không!"
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn xà nhà đầy lỗ hổng: "Không nghiêm trọng đến vậy đâu."
"Tống Thành Nam, đừng làm người tốt nữa, anh đã giúp chị ta đủ rồi, bây giờ anh còn muốn hy sinh cả bản thân mình sao?"
Người đàn ông khẽ cười, vuốt nhẹ tóc mái che khuất lông mày của Tần Kiến: "Vì em, anh cũng suýt chút nữa hy sinh bản thân mình mà."
Thiếu niên sững người, sau đó lộ ra biểu cảm hung ác: "Nếu anh đã vô tư như vậy, tại sao không làm người tốt đến cùng, thành toàn cho em? Tại sao lại đuổi em đi?!"
Bàn tay to lớn của người đàn ông trượt xuống gáy thiếu niên, nhẹ nhàng xoa bóp: "Không giống, chị ấy thiếu anh... sẽ không sống nổi."
"Em thiếu anh cũng không sống nổi!"
Hai tay Tần Kiến run rẩy, Tống Thành Nam dễ dàng gỡ tay cậu ra, kéo cậu vào lòng, bàn tay to lớn phủ lên đầu, che kín không kẽ hở: "Kiến đại gia, đừng ép anh nữa. Em ngoan một chút, em biết anh không nỡ xa em mà. Đợi sau này em không còn thích anh nữa thì quay lại thăm anh, đừng biến mất không một tin tức, như vậy anh sẽ... rất buồn."
Cảm nhận được hơi ấm ẩm ướt trên vai, Tống Thành Nam bỗng nhiên hiểu ra, hóa ra người đối xử tệ bạc nhất với Tần Kiến lại chính là mình. Cậu nhóc chưa bao giờ khóc, lại vì mình mà rơi nước mắt.
"Em sẽ không quấn lấy anh nữa có được không? Em sẽ đi thật xa có được không? Anh cứ lấy người anh yêu đi, ai cũng được. Chỉ cần anh đừng hy sinh bản thân mình để trả nợ, con mẹ nó anh bảo em làm gì cũng được!"
Vòng tay lại siết chặt hơn, Tống Thành Nam dùng sự im lặng để trả lời tất cả.
"Em có thể hôn anh một lần nữa không?" Thiếu niên nghiêng đầu, hơi thở của hai người quấn quýt vào nhau, như số phận gắn bó với nhau, không thể tách rời.
Người đàn ông hơi sững người, sau đó rũ mi: "Kiến đại gia muốn làm gì có khi nào hỏi ý kiến anh đâu."
Chầm chậm, anh từ từ cúi người xuống, hôn lên đôi môi nhợt nhạt của cậu.
—-----
Tác giả: Về việc tại sao chủ nhiệm Tống lại kết hôn, có rất nhiều chi tiết chưa viết, sẽ dần dần hé lộ trong những chương sau. Đừng mắng chủ nhiệm Tống của chúng ta, con trai tui chỉ là chưa nhận ra tình cảm của mình thôi.
Gấu Gầy: Ngược đúng một chương này thôi, chương sau bước sang một trang mới 😄
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]