Ba ngày sau đó, Tần Kiến không gặp Tống Thành Nam. Sáng hôm đó anh để lại lời nhắn, đi giúp Trương Nghị lo liệu hậu sự.
Tuy người không có mặt, nhưng việc hậu cần cho kỳ thi đại học vẫn được đảm bảo đầy đủ. Mỗi ngày chị Trương ở cơ quan cộng đồng đều đến nhà nấu cơm ba bữa, mang theo đủ thứ đồ ăn thức uống đứng chờ bên ngoài trường thi. Tuy mỗi lần gặp Tần Kiến chị đều không khỏi cằn nhằn vài câu, nhưng trong việc hoàn thành nhiệm vụ, chị cũng rất tận tâm nhiệt tình.
"Tống Thành Nam cho chị lợi ích gì vậy?" Bên ngoài hàng rào trường thi, Tần Kiến uống một ngụm nước cam do chị Trương đưa.
Người phụ nữ nhanh chóng kéo khóa túi giữ nhiệt, giữ lại chút hơi lạnh bên trong: "Chủ nhiệm Tống cho tôi nghỉ phép hưởng lương cả năm nay đấy, nếu không thì cậu làm sao được chị đây chăm sóc tận tình như vậy."
Tần Kiến mím môi, trong lòng có chút khó chịu, người đàn ông nhà mình thật hào phóng, kỳ nghỉ ít ỏi trong năm cứ thế mà đem cho người khác, thật không đáng. Cậu không cần ai chăm sóc cả, ngoại trừ Tống Thành Nam.
Môn thi cuối cùng kết thúc, ra khỏi trường thi không thấy bóng dáng chị Trương đâu, Tần Kiến vác cặp sách lên vai, quyết định đến cơ quan cộng đồng tìm Tống Thành Nam. Trốn tránh ba ngày rồi, dù da mặt có mỏng đến đâu chắc cũng gần hết ngượng.
Cậu rất nhớ Tống Thành Nam, ngoại trừ mấy tiếng đồng hồ ngồi trong phòng thi, gần như thời gian còn lại đều nghĩ đến anh. Nghĩ về quá khứ, nghĩ về đêm đó, và nghĩ về tương lai của cậu và anh.
Tần Kiến chưa bao giờ mơ mộng, việc phác hoạ tương lai, tận hưởng ngày mai khiến cậu cảm thấy rất ngớ ngẩn. Sự tàn khốc của hiện thực đã từng khiến cậu không còn thời gian để nghĩ đến ngày mai. Trong rất nhiều khoảnh khắc tuổi thơ, nếu hôm nay không chết đói, cậu mới có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai.
Nhưng, mấy ngày nay, "tương lai" thường xuyên xuất hiện trong đầu cậu. Cậu như một kiến trúc sư, tự tay tạo ra rất nhiều thế giới, mỗi thế giới đều có hình bóng của Tống Thành Nam. Anh và cậu thân mật không rời, cùng nhau trải qua sớm tối, đó chính là tương lai tốt đẹp nhất.
Tần Kiến tràn đầy nhiệt huyết, dường như không thể chờ đợi thêm nữa. Khoé miệng cong lên, cậu đang cất bước định đi thì nghe thấy tiếng gọi lười biếng phía sau.
"Đi đâu mà vội vàng thế?"
Tần Kiến quay đầu lại, nhìn thấy Tống Thành Nam mặc một bộ đồ jean dựa vào tường trường. Chủ nhiệm Tống không có nhiều quần áo mới, bộ đồ jean này là trang phục thường ngày của anh vào hai mùa xuân thu, đã mặc ba năm rồi. Chất vải giặt thường xuyên giờ đã cũ, nhưng lại mang một vẻ tự phong trần phóng khoáng, khiến Tống Thành Nam trông như nam chính trong phim Hong Kong, đẹp trai mơ màng, còn có chút u buồn.
Anh đi đến bên cạnh Tần Kiến, rất tự nhiên khoác tay lên vai cậu, nghiêng đầu hỏi: "Thi thế nào?"
Ánh mắt Tần Kiến dán chặt vào người anh, tham lam đến mức không muốn chớp mắt: "Cũng bình thường, không khó lắm."
Người đàn ông cười, bàn tay to lớn vỗ nhẹ lên mái tóc mềm mại: "Kiến đại gia nhà ta quả nhiên lợi hại, tối nay muốn ăn gì, chúng ta ăn mừng một chút."
Tần Kiến lặng lẽ đặt tay lên eo anh: "Em ăn gì cũng được, chủ nhiệm Tống quyết định đi."
Cơ bắp dưới tay rõ ràng cứng lại, Tống Thành Nam cụp mắt xuống, vừa trả lời Tần Kiến vừa âm thầm lùi người ra xa.
Đầu ngón tay ấm áp của Tần Kiến lạnh đi, cậu liếm răng nanh rồi cười nói: "Được, tối nay đến đó."
Vẫn là quán ăn đó, không có biển hiệu, chỉ có một tấm vải che. Ông cụ sống một mình vừa là đầu bếp vừa là phục vụ, sau khi dọn xong một bàn thức ăn thì mệt mỏi, ngồi xuống chiếc ghế đẩu nhỏ ở cửa hút thuốc nghỉ ngơi.
"Uống ly rượu mừng nhé?" Nụ cười trên mặt Tống Thành Nam vẫn như thường, không hề có chút ám muội.
Tần Kiến uống cạn một ly: "Điểm số vẫn chưa có, ăn mừng hơi sớm."
"Chờ điểm ra rồi lại uống tiếp." Tống Thành Nam nhấp một ngụm rượu, "Nghĩ kỹ chưa, học trường đại học nào?"
"Chưa, nhưng sẽ không đi xa." Tần Kiến nhìn ra ngoài cửa sổ, trên khung cửa sổ vẫn còn mấy chữ "Tả Thanh Long, Hữu Bạch Hổ*" nguệch ngoạc do tên đầu vàng ngu ngốc khắc bằng dao, bây giờ đã nhuốm màu thời gian, không còn khó coi nữa.
*Trái rồng xanh, phải hổ trắng.
"Tranh thủ lúc còn trẻ ra ngoài xem thử, mở mang tầm mắt, đừng như anh, cả đời chỉ quanh quẩn ở đây." Tống Thành Nam rót thêm rượu cho Tần Kiến.
"Ồ?" Thiếu niên nhìn người đàn ông, "Vậy chủ nhiệm Tống chỉ đường cho em đi?"
Tống Thành Nam lấy một hạt đậu phộng, từ từ xoay tròn trên đầu ngón tay: "Thành tích của em tốt, nên cân nhắc những thành phố lớn như Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu, Thâm Quyến, sau này lập nghiệp ở đó, coi như cả đời không uổng phí."
Trái tim Tần Kiến dần lạnh đi, nhưng lại nở nụ cười: "Chủ nhiệm Tống đang đuổi em đi sao?"
Lời nói của cậu nhẹ nhàng nhưng lại mang theo sự gay gắt.
Động tác trên tay Tống Thành Nam khựng lại, song cũng chỉ khựng lại một chút rồi lại ném hạt đậu phộng đã bóc vỏ vào dĩa: "Đây là vì muốn tốt cho em."
"Tâm tư của em rất rõ ràng, anh thừa biết thế nào mới là tốt cho em." Thiếu niên uống cạn ly rượu ấm, nhưng lời nói ra lại lạnh như băng.
Cậu đặt nhẹ ly rượu xuống bàn: "Đến nước này rồi mà chủ nhiệm Tống còn muốn giả bộ không biết sao?"
Tống Thành Nam cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Tần Kiến, sự áy náy và xót xa trong mắt biến mất, anh nói từng chữ một, vừa trầm vừa chậm: "Tần Kiến, ba tháng đã hết rồi."
"Vậy thì sao? Lòng tốt của chủ nhiệm Tống cũng có giới hạn và thời hạn à? Vậy đêm đó là gì?!"
"Đêm đó..." Tống Thành Nam né tránh ánh mắt nóng rực của Tần Kiến, "Đêm đó là lỗi của anh, anh đã không khống chế được bản thân. Anh biết hành động của mình rất vô trách nhiệm, nhưng sai là sai, bây giờ chúng ta phải trở lại đúng hướng, đó cũng là cách duy nhất để sửa chữa..."
"Nhảm nhí!" Tần Kiến đột nhiên đứng dậy, cúi người xuống, áp sát vào Tống Thành Nam, giọng nói đầy uy hiếp: "Đúng hướng là gì? Tiếp tục xưng con gọi chú? Hay là chúng ta mỗi người một nơi, vĩnh viễn không gặp lại? Tống Thành Nam, đêm đó anh đã chủ động hôn em, ôm em thật chặt, ngậm tai em thở dốc, phát điên lên như muốn ăn tươi nuốt sống em. Em không tin anh không có chút tình cảm nào với em, không tin anh có thể "cứng" với cháu trai của mình!"
"Tần Kiến!" Tống Thành Nam quát lớn, anh nắm lấy cổ áo thiếu niên kéo xuống, trong mắt ngập tràn lửa giận và sự xấu hổ, "Mẹ kiếp! Anh đúng là đã làm những chuyện đáng khinh, nhưng đó đều là dục vọng, dục vọng của một thằng đàn ông mất trí!"
Hai người gần trong gang tấc, hơi thở hòa quyện vào nhau, lần cuối cùng gần gũi như vậy là vào cái đêm cuồng nhiệt đó. Tần Kiến nhếch mép cười, nhưng trong mắt lại là một màu đỏ khát máu. Cậu lại cúi người xuống, gần như áp sát vào tai Tống Thành Nam, giọng nói khàn khàn mang theo sự uất ức, không cam lòng và điên cuồng: "Được, chủ nhiệm Tống, chúng ta không nói đến tình cảm, anh ngủ với người ta thì phải chịu trách nhiệm chứ. Sao? Muốn phủi mông bỏ đi à, anh coi thường Tần Kiến tôi quá rồi đấy. Anh cũng biết mà, tôi là một con chó hoang, có thù tất báo."
Nỗi uất ức và thù hận của Tần Kiến đều lọt vào mắt Tống Thành Nam, tim anh đau nhói. Tình cảm của thiếu niên vốn đã gập ghềnh, sự sa ngã và phóng túng của anh càng khiến cậu bị tổn thương sâu sắc. Chính tay anh đã đẩy cậu vào vực thẳm sâu hơn.
Tần Kiến trước đây từng không dám mở quà mừng năm mới, chỉ vì cậu sợ hy vọng càng cao thất vọng càng nhiều.
Tống Thành Nam thở dài, anh vỗ nhẹ vào gáy Tần Kiến: "Anh biết anh đã làm hỏng hết mọi chuyện, khiến em tổn thương quá sâu. Nhưng anh cũng là con người, cũng có lúc yếu đuối và muốn trốn tránh, đêm đó... đêm đó em hãy quên đi."
Tần Kiến ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt. Tình cảm anh dành cho cậu như đoá phù dung sáng nở tối tàn, như giấc mơ cũ khó tìm, đã không còn dấu vết. Hoặc là, anh chưa từng dành cho cậu chút tình cảm nào, sự dịu dàng ngắn ngủi đó chỉ là bố thí, vài ngày hạnh phúc cũng là do cậu tự tưởng tượng, từ trước đến nay đều là cậu đơn phương tình nguyện.
"Được, em sẽ quên." Thiếu niên đứng thẳng dậy, "Chủ nhiệm Tống, mấy năm nay cảm ơn anh đã chăm sóc, sau này bảo trọng."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]