Editor: Gấu Gầy
Sáng sớm hôm sau, Tống Thành Nam bị sở trưởng Phương gọi đến văn phòng, đúng lúc anh cũng muốn hỏi về chuyện điều chuyển công tác của mình.
Cửa văn phòng không đóng kín, bên trong truyền ra giọng nói sang sảng của sở trưởng Phương: "Tiểu Tần, tối qua sao lại bỏ về giữa chừng? Đang uống vui vẻ, quay đầu lại đã không thấy cậu đâu, chúng ta rất hợp nhau, tôi còn muốn uống thêm vài ly với cậu."
"Con tửu lượng kém, uống được nửa buổi đã là giới hạn rồi." Giọng nói của thanh niên trầm thấp, mang theo ý cười.
Gặp lại nhau, Tần Kiến dường như luôn mỉm cười, khiêm tốn lễ phép, ôn hòa đúng mực, khiến cảnh sát Tiểu Trương phải thốt lên thời gian thật kỳ diệu. Chỉ có Tống Thành Nam mới biết nụ cười nơi khóe môi cậu cạn đến mức nào, giống như những đám mây mỏng manh che phủ bầu trời lạnh lẽo.
"Giới trẻ bây giờ ai cũng nói mình tửu lượng kém, thật ra là không muốn chơi với những người già chúng tôi. Hôm nào tôi phải hỏi Tiểu Tống xem tửu lượng của cậu thế nào, có lừa tôi không. Chuyện của cậu và Tiểu Tống tôi đã nghe nói rồi. Tiểu Tống là người nhiệt tình, giúp đỡ người khác không màng thiệt hơn đúng là việc cậu ấy có thể làm. Nhưng mà cậu ấy cũng không uổng công, xem cậu bây giờ giỏi giang quá trời."
Lời nói của sở trưởng Phương khiến thanh niên im lặng, một lúc lâu sau mới trả lời: "Dạ, chú Tống đúng là ân nhân của con."
Tống Thành Nam không nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoi-ket-hon-hop-phap/3737123/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.