Tống Hi nhất thời trố mắt lên, bên má còn nong nóng sau khi ửng đỏ do hơi nước, Nhiếp Dịch gọi cô một tiếng, còn vẫy tay với cô.
Chờ khi người đến gần, vết hằn lên đùi càng thêm rõ ràng.
Không phải ánh đèn quá mờ mà nhìn lầm.
Làn da của Tống Hi rất trắng, chỉ cần véo nhè nhẹ một tí là có thể đỏ lên tận nửa ngày, đôi chân trắng nõn gầy guộc in hằn vết bầm tím bằng một nắm tay rất chói mắt.
“Sao lại thế này?” Nhiếp Dịch nhíu mày hỏi.
Tống Hi lùi về sau một bước, vẻ mặt thoáng chút ngại ngùng: “Không cẩn thận đụng phải.”
Nhiếp Dịch ngã người tựa lên lưng ghế, khoanh tay, nói: “Không cẩn thận mà thành thế này? Cháu thử không cẩn thận lại cho tôi xem.”
Tống Hi: “………”
Nhiếp Dịch chau mày chờ cô trả lời.
“Cuối tuần về nhà….” Tống Hi chịu thua, nói hết chuyện đã xảy ra trong tuần rồi, chỉ lược bỏ đi phần mắng chửi của Tưởng Mạn.
Bàn trà trong phòng sách làm từ đá cẩm thạch, có vẻ lực đụng cũng mạnh, hôm ấy về nhà cô đã kiểm tra rồi, bụng cẳng chân sưng tấy lên, nhưng vì phải tìm nhà, quá bận bịu, lại nghĩ cũng không đến nỗi nghiêm trọng nên lơ là nó đi, nào ngờ hai ba ngày sau đã ứ máu, gần tuần rồi mà vẫn chưa bớt sưng.
“Có thể xẹp xuống mới lạ.” Nhiếp Dịch vào phòng sách cầm một bình rượu thuốc đi ra, đưa cho cô, “Lấy rượu xoa lên.”
Tống Hi nhận cái bình, mơ màng hỏi: “Xoa thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoi-chu-co-hoi-lon/2445731/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.