Ra vẻ thần thần bí bí trước mặt các đồng nghiệp, Tống Hi cảm giác điện thoại trên tay nóng muốn phỏng, nói với Trình Tiêu phải về trước, rồi lặng lẽ rời khỏi phòng tiệc.
Còn tưởng Nhiếp Dịch sẽ chờ cô ở dưới lầu, nào ngờ đầu vừa ra khỏi phòng tiệc, đi đến một tí đã nhìn thấy Trần Ngư và Nhiếp Dịch ở hành lang, và cả Thẩm Đình đang đứng cùng họ nữa.
“Ối, Tống Hi cũng ở đây à?” Thẩm Đình nhìn thấy cô, cười tủm tỉm dời mắt đi, lướt qua Trần Ngư, lại thâm ý nhìn sang Nhiếp Dịch.
Nhiếp Dịch gửi anh ấy một ánh mắt đầy cảnh cáo.
Thẩm Đình cười cười, khôi phục lại vẻ bình thường, nhìn Tống Hi nói: “Bọn anh đang bàn bạc với nhau cuối tuần này sẽ đi tắm suối nước nóng ở ngoại ô, em gái có muốn đi không?”
“Em gái?” Trần Ngư không ngờ Thẩm Đình lại quen biết Tống Hi.
Thẩm Đình tự nhiên ngẩng đầu lên, “Em gái của Tĩnh Viện, không phải là em anh sao?”
Trần Ngư cười nói: “Đúng thế thật.”
Lần trước cùng đi ăn, Tống Hi vẫn nhớ chuyện Thẩm Đình nói quen Trần Ngư, thầm nghĩ bọn họ chắc là muốn ôn lại chuyện xưa, bèn lắc đầu: “Các anh chị đi đi, em không quấy rầy đâu.”
“Quấy rầy gì chứ, em phải đến mới được!” Thẩm Đình vội la lên, “Nhiều người mới đông vui, chẳng phải vừa qua năm mới à, cần nghỉ phải nghỉ, nhân tiện gọi cả chị em đi luôn.”
Nhiếp Dịch chen vào: “Sao phải bảo cô ấy gọi?”
Tống Hi cũng có cùng nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoi-chu-co-hoi-lon/2445729/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.