Thẩm Hành Chu vừa đi ra, xoay người cũng nhìn thấy Nhiếp Dịch, kinh ngạc gọi: “Chú nhỏ?”
Nhiếp Dịch không đáp, chỉ cong môi bình tĩnh nói: “Để anh cậu nghe thấy cậu gọi anh là chú, coi chừng sẽ đấm cậu đấy.”
Thẩm Hành Chu chỉ lớn hơn Nhiếp Minh Châu và Tống Hi có hai tuổi nên cũng xem như cùng thế hệ với họ, mà Nhiếp Minh Châu với Nhiếp Dịch lại là chú cháu, Nhiếp Dịch còn quen với Thẩm Đình, vậy nên xét về thân phận thì có chút đau đầu thật, Thẩm Hành Chu thấy Nhiếp Dịch đã nói như thế, cậu tưởng anh ngại phần quan hệ với anh trai mình, bèn sửa lời, “Anh Dịch.”
Đến gần rồi, Tống Hi lại cẩn thận nhìn Nhiếp Dịch thêm vài lần, thấy vẻ mặt anh vẫn bình thường mới thờ phào nhẹ nhõm, vừa nãy nhìn thấy anh, còn tưởng tâm trạng anh đang tệ nữa chứ.
Ngặt nổi lúc này cô đang rất bận cho việc chuyển nhà, thứ nhất là không biết Nhiếp Dịch sẽ đến, thứ hai là trong nhà không có chỗ để ngồi chơi, chỉ có thể ngượng ngùng nói: “Chú nhỏ ơi, hôm nay cháu chuyển nhà, vậy nên….”
“Biết cháu chuyển nhà.” Nhiếp Dịch liếc sang cô, “Nếu không thì tôi đến làm gì?”
“Dạ?” Tống Hi sửng sốt, cả cô và Thẩm Hành Chu đều không hiểu mô tê gì, quay đầu lại kinh ngạc nhìn nhau.
Ánh mắt Nhiếp Dịch trầm xuống, nhớ đến ban nãy ở trên xe, Nhiếp Minh Châu trả lời anh, bình thản nói: “Minh Châu có việc không đến được, bảo tôi đến giúp cháu dọn đồ.”
Tống Hi bừng tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoi-chu-co-hoi-lon/2445733/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.