Lúc Tống Hi đến bệnh viện thì Tống Thạch đã bị đẩy vào phòng ICU.
“Ông nội thế nào rồi?” Tống Hi không thấy tình huống trong phòng giám sát, chỉ có thể hỏi Tống Tĩnh Viện và Tống Đông Nguyên đang giữ cửa bên ngoài.
“Không ổn lắm.” Tống Đông Nguyên nhìn thấy Nhiếp Dịch ở phía sau cô, kinh ngạc hỏi, “Sao cậu lại đến đây?”
“Đưa em ấy đến.” Chung quanh lắm người, Nhiếp Dịch cũng không giải thích thêm.
Tống Tĩnh Viện kể lại: “Giúp việc nói, buổi chiều nội bảo tim không được ổn, đút thuốc cho nội xong, đến chiều đem cơm lên thì nội đã xỉu rồi.”
“Bác sĩ nói thế nào? Có phương án trị liệu không?”
Tống Đông Nguyên véo hai hàng chân mày, lắc đầu: “Chức năng tim và phổi của ông yếu quá rồi, dạo gần đây còn bị xúc động mạnh nữa, họa vô đơn chí, lại thêm tuổi già sức yếu, không thể phẫu thuật được, bác sĩ nói tình huống hiện tại không tốt lắm, đêm nay tạm thời quan sát ICU đã…. Tính mạng, cũng có thể nguy hiểm bất cứ lúc nào.”
Người giúp việc cùng đi đến đang ngồi cạnh Tưởng Mạn, bà ấy là người đã chăm nom cho Tống Thạch lâu năm lắm rồi, nghe đến đấy thì cúi đầu thở dài.
“Cái gì mà xúc động mạnh?” Tống Hi không hiểu, quay sang hỏi, “Dì, trong khoảng thời gian này tâm trạng của cụ không tốt sao ạ?”
Dì giúp việc đã hơn sáu mươi, nghe vậy thì chậm nước mắt, kể: “Mùng 3 tôi về nhà đã thấy cụ tiều tụy đi không ít rồi, thỉnh thoảng lại hay thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoi-chu-co-hoi-lon/2445690/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.