Hơn 10 giờ Tống Tòng An mới đến bệnh viện.
Tống Thạch nhập viện rất nhiều lần, nhưng may thay lần nào cũng bình an trôi qua, ông ta phong trần mệt mỏi vào giường bệnh nhìn cụ một chập, rồi quay gót sang chào hỏi Nhiếp Dịch, không phải không biết xấu hổ nhưng cũng không tiện hỏi anh tại sao lại đến đây, chỉ hỏi Tống Hi: “Bác sĩ nói thế nào?”
Tống Hi thấy ông ta hẵng còn bình thản lắm, chắc đi chơi sảng khoái quá nên tinh thần đủ đầy, không có chút sốt ruột vì về quá gấp gáp, cô càng lãnh cảm hơn, nói: “Không ổn, chức năng tim phổi quá yếu, phải dựa vào máy móc hỗ trợ, có chăng chỉ chăm được thêm một khoảng thời gian nữa thôi, có khi là….”
“Bác sĩ nói khi nào mới có thể tỉnh dậy?”
“Bác sĩ cũng không biết, nội có thể vào lại ICU bất cứ lúc nào, tình hình hiện tại không ai chắc chắn được điều gì cả.”
Tống Tòng An không ngờ sẽ nghiêm trọng đến thế, gật gù, còn định nói thêm gì nữa thì điện thoại rung lên, ông ta lướt nhìn số điện thoại gọi đến, đứng dậy đi ra ngoài nhận.
Nhiếp Dịch ngồi trên sô pha vẫy tay với Tống Hi, để cô ngồi cạnh mình, rồi duỗi tay ra choàng qua vai cô.
Tống Hi khẽ dựa vào người anh, thấy sao mà quá đỗi hoang đường: “Trước kia ông ấy không như thế, không….” Không phóng túng đến chừng này.
Lúc cô vừa đến nhà họ Tống, Tưởng Mạn suốt ngày cãi cọ với ông ta, Tống Tòng An của ngày ấy vẫn tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoi-chu-co-hoi-lon/2445688/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.