Đồi Hồn, vùng biển Rannes, đế quốc Aslan phía Tây.
Hai bên khe núi, vách đá màu đen cao chọc trời và kéo dài miên man, vô số hồn khí trên đó đang khẽ phát ra tiếng kêu ong ong. Sương trắng dày đặc che kín vực thẳm phía dưới, trông như một đại dương mênh mông cuồn cuộn.
Ngẩng đầu, màn trời xanh thẳm hẹp dài và cao vời vợi, nói chính xác là nước biển, bởi Đồi Hồn nằm ở tận sâu đáy biển Rannes.
Nhìn từ dưới lên, Ám Sí trắng muốt như một hòn đảo lông vũ đang trôi lơ lửng, lặng lẽ lướt đi trong khe núi, khi nhìn từ trên cao xuống, tựa như bông tuyết nho nhỏ bay phất phơ theo gió trong thung lũng thâm sâu. Khe núi đen này thực sự quá rộng lớn. Hiện giờ, nhóm Kỳ Linh đang bay về phía Bắc, Ám Sí và Nanh Thương Tuyết miệt mài vỗ đôi cánh khổng lồ, tia sáng của lông vũ màu trắng đan xen soi con đường phía trước, tiến về phía cuối Đồi Hồn.
Mắt Kỳ Linh và Thiên Thúc U Hoa đều nhỏ nước quả cecila, hai người tập trung cao độ, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào các loại hồn khi đang lay động giống như vô số thực vật mọc chi chít trên vách đá đen cao vút. Có những hồn khí có hồn vụ thật mỏng như tơ nhện quấn quanh. Lại có vài món ngưng tụ hồn vụ dày đặc không ngừng tuôn trào ra ngoài như dòng suối vàng, Kỳ Linh nhìn hoa cả mắt.
“Dừng lại!” Thiên Thúc U Hoa bỗng hô lên, Kỳ Linh lập tức kéo cổ Nanh Thương Tuyết dừng lại. Hai hồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoc-tich/3054117/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.