Phần lớn các vị thần thượng cổ đã thân vẫn, ngàn vạn năm qua đi, thiên giới chỉ còn sót lại bốn người bọn họ, nếu lại thiếu đi một người thì thậm chí một ván Bài Cửu cũng không gom đủ, Mộng Xu tìm niềm vui trong nỗi buồn mà nghĩ.
Hắn nhìn chằm chằm Phong Uyên một hồi, đột nhiên kinh ngạc hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy?"
Lúc này Mộng Xu mới ý thức được, thần quang trong tay Phong Uyên là tu vi của hắn hóa thành, tu vi dư lại trong cơ thể hắn chẳng còn bao nhiêu, chờ hao hết, chỉ cần hơi bất cẩn một chút, hồn liền về với thiên địa.
Phong Uyên ôn ôn nhu nhu, cười nói: "Ta sợ Tinh Như cảm thấy nhàm chán, nên tặng y một chút đồ chơi."
Một thân tu vi này của hắn giữ lại cũng không để làm gì, vậy thì trước khi vũ hóa liền lưu lại cho Tinh Như một chút niềm vui đi.
Mộng Xu thở dài, thật ra hắn vẫn không thể hiểu nổi, vì sao Phong Uyên chỉ là nhớ lại một ít chuyện xưa liền đem bản thân tra tấn thành bộ dạng như ngày hôm nay.
Hắn thích vị Tinh Như tiên quân kia đến mức nào a?
Chỉ là 20 năm ký ức liền đem tất thảy bao trùm lấy.
Mộng Xu cố gắng thuyết phục hắn: "Ngươi kỳ thật không chỉ có mình y, trừ bỏ lần lịch kiếp này ra, còn mấy vạn năm trước nữa.”
“Mấy vạn năm mà ngươi nói, đối với ta tựa hồ chỉ là một sớm mai, ta nguyện ý làm điện hạ của y mãi mãi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoc-dang-tien/2714727/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.