Đại nương rời đi từ lâu, trong tầm mắt của Phong Uyên chỉ còn lại cánh đồng tuyết rộng lớn, núi non trùng điệp, nước ở Kính Hồ đã sớm đóng băng, dưới ánh mặt trời như một tấm gương bạc mênh mông, cây dâm bụt bên hồ nước từ lâu khô héo, trơ trụi lá, cành cây khẽ rung rinh trong gió, vài chiếc bóng đổ xuống nền tuyết trắng như một bức tranh thủy mặc.
Phong Uyên đi vào trong miếu, nơi này đã nhiều năm không được tu bổ, chật vật bất kham. Trên bàn thờ, một nửa bức mành bị kéo lê dưới mặt đất, còn có vết bùn do bị người khác giẫm lên, lư hương nghiêng ngả, hương khí nồng đượm năm xưa, nay đã tan hết, mấy con chuột gặm tấm nệm hương bồ đến không còn ra hình dạng gì, xà nhà trên đỉnh đầu cơ hồ lung lay sắp đổ.
Nơi này không có tượng thần cũng không có bài vị, chỉ có một phiến đá điêu khắc thành hình một con chim, cũng không tính là quá cũ, nhưng sơn đỏ trên đó đã có chút bong tróc, đặt ở bên cạnh tế đàn. Thạch điểu này hẳn là sau khi y rời đi, bá tánh đã làm vì y.
Đây là Tinh Như của hắn.
Phong Uyên mỉm cười, đi tới, đưa tay ra vuốt ve đầu nó.
"Ta đã trở về rồi, Tinh Như." Hắn nhẹ giọng nói một câu.
Hắn trở lại quá muộn, vì vậy Tinh Như của hắn không để ý tới hắn nữa.
Trước đây, cho dù Tinh Như tức giận đến mức nào, hắn luôn có thể dỗ dành y thật tốt. Lần này, hắn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoc-dang-tien/2714728/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.