Đêm hôm khuya khoắt, Thương Lục đưa Đỗ Vân Đình đến bệnh viện. Lúc đăng ký ở bệnh viện, y tá hỏi nó: “Vào khoa nào? Bây giờ chỉ có bác sĩ trực ban ở phòng cấp cứu thôi.”
Sói con nói: “Khoa phụ sản.”
Bàn tay y tá bỗng nhiên cứng đờ, mãi hồi lâu không nhúc nhích.
Cô ngạc nhiên nhấc mắt lên từ cuốn sổ ghi chép, lặng lẽ nhìn chăm chú người trước mặt một hồi. Hai người trông đều rất bình thường, bề ngoài cũng đẹp trai, nói thật, ở viện hiếm khi mới thấy người đẹp trai thế này.
Chỉ là, có phải tinh thần không quá bình thường không nhỉ?
Hai người đàn ông, hơn nửa đêm mà còn đến viện vào khoa phụ sản?
Cô dõi mắt tìm kiếm phía sau, thăm dò hỏi: “Sản phụ không tới cùng anh sao?”
Thanh niên trông lớn hơn vài tuổi nói: “Có tới.”
Cậu xoa bụng mình đầy yêu thương, nở nụ cười.
“Là tôi.”
“!!!”
Y tá như muốn tìm bác sĩ tâm thần cho cậu ngay lập tức…
Cậu nhóc bước lên trước một bước, trông cũng hơi bối rối. Nó giải thích: “Thật sự anh ấy có triệu chứng mang thai. Bây giờ chúng tôi có thể gặp bác sĩ không?”
“…”
Thương Lục cũng biết chuyện này rất vô lý, nếu đổi thành người khác nói với nó là anh trai có thai, đến một chữ nó cũng không thèm tin.
Nhưng dù thế nào những thay đổi của anh trai cũng không tự nhiên xuất hiện được, những thay đổi đó đều được sói con chứng kiến, không khỏi hoảng sợ. Huống hồ bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-tung/3258816/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.