Đỗ Vân Đình nôn cả buổi, ngạc nhiên chẳng nôn ra gì. Lúc cậu được cậu nhóc dìu từ trong toilet ra, chân cũng hơi run lên, cẩn thận ngồi lại xuống ghế.
Thương Lục ngồi xổm trước mặt cậu, cầm thực đơn quạt gió cho cậu, lại vươn tay sờ đầu cậu.
Một đầu mồ hôi lạnh.
Cậu nhóc càng luống cuống hơn, đeo balo lên lưng rồi nói: “Anh, thôi đi bệnh viện đi.”
Miệng Đỗ Vân Đình đắng ngắt, lắc đầu, vô thức chép miệng. Thương Lục nhìn thấy lập tức chạy bước nhỏ ra ngoài, chờ lúc sau lại mua một túi kẹo trở về, lại kêu nhân viên trong cửa hàng lấy một ly nước lọc cho cậu súc miệng.
Kẹp vị ô mai, ngọt ngào dính người. Đỗ Vân Đình ngậm trong miệng, nhấm nháp vị ngọt này, nhịn không được bảo: “Muốn chua.”
Cậu nhóc thấy câu này lập tức đi ra ngoài lần nữa, lần này không mua kẹo mà nghe lời mua một bao ô mai. Đỗ Vân Đình vừa nhét từng viên ô mai vào miệng, chẳng hề thấy ê răng, thế mà nhân viên bên cạnh lại nhiễu nước bọt ròng ròng, hàm răng tê rần.
Còn chưa tới giờ ăn cơm, lúc này trong tiệm không có mấy người, nhân viên thấy hai người bọn họ cảnh đẹp ý vui, cũng vui vẻ giúp đỡ, để bọn họ nghỉ ngơi trước một chút. Lại nhịn không được hóng, “Hai người là anh em sao?”
Thương Lục gật đầu, đôi mắt vẫn lo lắng nhìn Đỗ Vân Đình, vỗ lưng cho cậu. Nhân viên thấy dáng vẻ căng thẳng của nó, cảm thán: “Tình cảm tốt quá. Đâu giống tôi và em tôi, suốt ngày chỉ có đánh nhau…”
Cậu nhóc ngẩng đầu cười với anh ta một cái. Nhưng vì còn lo lắng cho thanh niên nên nụ cười này chẳng vương chút nào nơi đáy mắt.
Đỗ Vân Đình ngồi trong cửa hàng hai mươi phút, lúc này mới cảm giác cơn buồn nôn dần vơi. Cậu ngồi vào taxi mà lòng còn sợ hãi.
“Thật kỳ lạ.”
Sao tự nhiên lại phản ứng mãnh liệt như vậy?
Cậu nhóc không nói gì, chỉ nhíu mày. Mãi một lúc sau mới trầm giọng bảo: “Do em không tốt… Để anh đứng chờ bên ngoài, trời lại nóng như vậy, có thể là bị cảm nắng.
Đỗ Vân Đình vỗ đầu nó.
“Chuyện này liên quan gì tới em? Vốn dĩ anh không vào trường được, đừng vơ trách nhiệm vào thân.”
Cậu nhóc vẫn buồn buồn như trước, trông chẳng thấy vui vẻ chút nào, quy chụp tất cả tội lỗi lên đầu mình.
Nó nghiêm túc kiểm điểm bản thân vài ngày, từ sau lần đó bắt đầu cẩn thận quan sát tình trạng cơ thể Đỗ Vân Đình, cơ bản là một tấc cũng không rời. Đỗ Vân Đình đi toilet vẫn có thể nhìn thấy cậu nhóc đi tới đi lui bên ngoài xuyên qua cửa kính, vừa buồn cười vừa đau đầu.
Có vẻ Thương Lục lo cậu sẽ xảy ra chuyện bất cứ lúc nào, nên đi đâu cũng đi theo, cảm giác như keo 502 thành tinh vậy.
Chẳng bao lâu sau Đỗ Vân Đình đã không hold nổi.
“Đi toilet cũng cần đi theo à?” Cậu nói với cậu nhóc, “Không chê thối?”
Thương Lục lắc đầu.
“Anh thơm lắm.”
“Quên đi…” Đỗ Vân Đình muốn nổi da gà tới nơi, rốt cuộc cũng nhận ra đứa trẻ này si tình như fan cuồng theo đuổi idol vậy, rất có cảm giác không màng lúc nào ở đâu đều muốn đánh call vì cậu, “Không sao đâu, Tiểu Lục không cần lo lắng như vậy.”
Thương Lục thật sự không thể không lo được, khóe miệng xịu xuống, lỗ tai trên đầu cũng rũ rượi, không chút sức sống.
Đỗ Vân Đình xoa nhẹ hai lỗ tai lông của nó, dịu giọng bảo: “Anh khiến em không yên tâm vậy ư?”
“…”
Cậu nhóc không nói gì mà chỉ vươn tay ôm lấy cậu.
Đầu nó dựa lên bờ vai thanh niên, hít vào toàn mùi hương đặc trưng của Đỗ Vân Đình. Hơi thở này thanh mát nhẹ nhàng tựa như cỏ xanh phơi dưới ánh nắng, tỏa ra nhiệt độ ấm áp dễ chịu khiến người ta yên lòng. Thương Lục ôm một hồi lâu, giọng nói cũng trầm: “Cơ thể anh phải khỏe mới được.”
“Không sao,” Đỗ Vân Đình an ủi nó, “Anh cũng là tân nhân loại mà. Tân nhân loại sao lạ dễ gặp vấn đề như vậy được?”
Câu này cũng có lý, cuối cùng Thương Lục cũng nở nụ cười. Nó cầm tay thanh niên, lại chăm chú quan sát vẻ mặt cậu lần nữa, thấy hai gò má cậu hồng hào không còn tái nhợt như hôm đó, lúc này mới thoáng thả lỏng.
“Vậy anh muốn ăn gì? Bây giờ em làm cho.”
Đỗ Vân Đình suy nghĩ.
“Chanh.”
“…”
Cậu nhóc khẽ giật mình.
Chỉ ăn chanh?
Nó xoay người lại, “Vậy em đi ngâm nước cho anh.”
“Ấy ấy ấy, không ngâm nước,” Đỗ Vân Đình theo sau lưng nó, “Ngâm nước thì chẳng còn mùi vị gì… Anh muốn ăn luôn.”
Bước chân Thương Lục dừng tại chỗ.
Ăn sống chanh?
Nó chỉ tưởng tượng một chút đã thấy chua rồi.
Nhưng cậu thanh niên chẳng có vẻ gì là thấy chua, chanh được cắt thành thành miếng, cậu ăn từng miếng một, tốc độ ăn như mọi người ăn táo. Trên bàn còn bày đồ ăn vặt mà bọn họ mua ở siêu thị, nhưng cơ bản là Đỗ Vân Đình không hề chọn món khác, không phải ô mai thì cũng là táo gai miếng, táo gai cuộn, liếc qua cả bàn toàn là đồ chua, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta ê răng rồi.
(Táo gai hay còn gọi là sơn tra, hawthorn)
Sơn tra miếng:
Sơn tra cuộn:
Thế mà cậu chẳng hề hay biết, vẫn ăn say sưa ngon lành, cắn một viên ô mai trong miệng cả buổi định phun hạt.
Vừa cúi đầu tìm thùng rác thì cậu nhóc đã ghé lòng bàn tay qua, “Phun vào tay em là được.”
Đỗ Vân Đình phun hạt vào tay nó. Cậu nhóc vứt đi giúp cậu, lại tự nhiên bỏ một viên vào miệng cậu.
7777 vẫn luôn lạnh lùng theo dõi, thấy cảnh này nhịn không được thốt lên: [Có phải thói quen ăn uống của cậu hơi nhiều rồi không?]
Đỗ Vân Đình đang gặm ô mai, [Có á?]
7777 nói: [Trước đây cậu chỉ thích ăn cay.]
Xưa nay không ăn chua.
[Không sao,] Ký chủ nhà nó trả lời qua loa, [Có thể là tuổi tăng lên thì khẩu vị cũng thay đổi.]
Thật sao? 7777 nhìn dáng vẻ cậu, nhìn kiểu gì cũng thấy không đúng.
Chưa nói khẩu vị của mỗi người đều cố định, trên cơ bản rất khó thay đổi; coi như khẩu vị thay đổi, sao lại thay đổi lớn như thế, yêu chua như mạng sống ngay lập tức?
Nó chỉ cảm thấy kỳ lạ, nhưng rốt cuộc cũng không nói nên lời được, đành phải thừa nhận là cơ chế điều tiết của ký chủ xảy ra vấn đề, phút chốc nổi gió một chút.
Ngoài thích ăn cà chua thì Đỗ Vân Đình còn có một tật xấu lạ lùng nữa, cậu đột nhiên rất thích ngửi mùi xăng trên đường. Tật xấu này thật sự rất kỳ quái, cậu cũng không tiện nói với ai, chỉ là lúc ra ngoài với Thương Lục lại không nhịn được liên tục hít mũi, dùng sức hít khói ở đuôi xe oto.
Cậu nhóc là người tinh tế, chẳng bao lâu đã phát hiện ra bèn hỏi cậu: “Mũi anh không thoải mái à? Nghẹt sao?”
Đỗ Vân Đình nói: “Không nghẹt.”
Thương Lục ngạc nhiên nhìn cậu.
Mặt già của Đỗ Vân Đình đỏ lên, trả lời thật, “Chỉ là anh thấy mùi hương kia rất dễ ngửi.”
Thương Lục nhíu mày không đồng ý, “Hít nhiều khói xe không tốt cho sức khỏe.”
Đỗ Vân Đình cũng biết, nhưng lại không nhịn được hít ngửi. Thương Lục không cho phép bất cứ chuyện gì không có lợi xảy ra với cơ thể cậu, lập tức nói: “Anh chờ em chút đã.”
Nó bước vào cửa hàng, lúc ra ngoài thì trong tay cầm một chiếc khẩu trang, bịt kín cho Đỗ Vân Đình.
Đỗ Túng Túng: “…”
Đây là thú vui duy nhất hiện tại của cậu, thế mà cậu nhóc lại tàn nhẫn tước đoạt nó đi sao?
“Không được.” Hiếm có khi sói con nghiêm túc, dừng chốc lát lại dịu giọng nói, “Anh, thứ này không tốt cho hô hấp… Ngoan.”
Chữ ngoan này của nó khiến Đỗ Vân Đình vốn còn hơi tức giận, thoắt cái không còn giận nữa, đành phải để mặc chiếc khẩu trang cắt đứt nguồn vui vẻ của cậu bên ngoài.
Chuyển qua con đường khác, Thương Lục hỏi cậu: “Có ăn kẹo không?”
Đỗ Vân Đình chỉ vào đôi tai thỏ, dặn nó, “Muốn mùi cam.”
Cậu nhóc chạy bước nhỏ đi xếp hàng mua, một mình Đỗ Vân Đình đứng bên đường nhìn ngang ngó dọc, đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc bước ra từ cửa hàng quần áo.Vóc dáng cao to, thân hình vạm vỡ, lúc này trong tay đang ôm năm sáu cái túi, đứng chờ ai đó.
Đỗ Vân Đình nheo mắt, nhận ra đó chính là bạn trai cũ của cậu, Giang Văn Khang.
Đã một thời gian dài cậu chưa từng gặp lại người này.
Giang Văn Khang đứng quay lưng về phía cậu, tóc ngắn hơn so với trước đó, tuy vậy dáng người vẫn được chăm sóc rất tốt như trước. Áo thun hơi bó sát người gã làm lộ ra đường cong cơ bắp rắn chắc, gã xách túi đồ to nhỏ, nhìn điện thoại.
Chưa đầy một chốc sau, ven đường có một thanh niên dáng người mảnh khảnh đi tới, tự nhiên kéo cánh tay gã.
“Chờ lâu chưa?”
“Chưa,” Giang Văn Khang cười nói, “Chỉ một lúc…”
Gã đứng sóng vai với cậu thanh niên, cùng nhau đi vào trung tâm thương mại. Đỗ Vân Đình nhìn chằm chằm vào bóng lưng gã, cảm thấy hơi kỳ lạ.
Người này cặn bã như vậy mà vẫn tìm được thanh niên khác à?
Cậu nói với 7777: [Có thông tin về người bên cạnh không?]
7777 rep: [5 điểm tích lũy.]
[…] Cái đồ tiểu thương lòng dạ độc ác này, [Ok.]
Thế là 7777 gửi thông tin tới. Đỗ Vân Đình nhìn qua phát hiện đây cũng là một đứa trẻ ngoan ngoãn, bây giờ vừa yêu đương với Giang Văn Khang chưa lâu, đối phương vẫn chưa để lộ một mặt bạo lực của mình.
Nhưng loại hòa bình này có thể duy trì được bao lâu chứ? Đỗ Vân Đình lắc đầu, nhớ kỹ cái tên và địa chỉ nhà.
Người có khuynh hướng bạo lực, không bao giờ có thể thực sự kìm hãm móng vuốt của mình.
Giang Văn Khang cũng không ngoại lệ. Mặc dù gã che dấu rất tốt, nhưng cuối cùng cũng sẽ để lộ đuôi.
Giang Văn Khang lại không nhìn thấy Đỗ Vân Đình. Những ngày này gã rất bận, quên béng cái tên Bạch Hạ sau đầu rồi. Cũng chẳng phải bận gì khác, mà chẳng qua là vì phiếu cơm dài hạn mất rồi, không thể không tìm lại tấm khác lần nữa.
Chỉ là lần trước sau khi dính tiếng xấu, dù nói thế nào thì dì Vương vẫn luôn nhiệt tình làm mai cho gã cũng không chịu nhúng chân vào vũng nước đục này, không giới thiệu đối tượng cho gã nữa. Giang Văn Khang lại không có công việc chính thức, thiếu cái miệng khéo đưa chuyện biến trắng thành đen của bà mối, chỉ dựa vào điều kiện của gã thì rất khó tìm được một người hợp ý.
Chẳng mấy chốc tiền trong tay gã cũng bay sạch, lại không tìm được nơi ở, không thể không tìm một nơi làm việc trước đã. Làm việc linh tinh hai ba năm, lúc bấy giờ mới gặp phải một người ngây thơ.
Người thanh niên này ngoan ngoãn, mặc dù thu nhập không cao nhưng là một cựu nhân loại, chuyện gì cũng nghe lời gã. Giang Văn Khang rất vừa ý, đã bước vào nhà người kia luôn rồi.
Lại có người nuôi, gã lập tức bỏ công việc đang làm, cả ngày ngồi chơi ở nhà. Hôm nay nhìn thấy người thanh niên cầm một phong thư bước vào, bèn hỏi: “Gì thế?”
“Không biết.” Người thanh niên nói rồi tiện tay mở ra, “Có thể là giấy tờ.”
Giang Văn Khang không có hứng thú với giấy tờ, nghe thấy là giấy tờ thì không hỏi thêm. Người thanh niên bóc thư, móc ra một từ giấy hơi mỏng bên trong, cũng không phải giấy tờ mà là thứ khác.
Cậu ta nhìn kỹ, phát hiện là một người lạ gửi thư. Người gửi thư nói thẳng là bạn trai cũ của bạn trai cậu ta.
“…”
Sau khi cậu ta xem xong chỉ cảm thấy vô lý, xé nát bức thư ném vào thùng rác.
Văn Khang sẽ đánh người sao?
Người dịu dàng lại tốt tính như thế, sao lại đánh người chứ… Cậu ta lắc đầu, tự nhiên thấy buồn cười, ngay sau đó lại vội vàng nấu cơm, không quan tâm nữa.
Đỗ Vân Đình cũng biết người kia sẽ không tin ngay lần đầu, cũng không vội mà chỉ ung dung chờ tiếp.
7777 nói: [Lúc trước không nên đuổi gã thẳng cẳng như thế.]
Giờ thì hay rồi, tra công lại tìm được một đối tượng gây họa, ngộ nhỡ để gã thành công thì còn ngược sao được?
Đỗ Vân Đình nói: [Chẳng phải do tình huống lúc đó đặc biệt sao…]
Tình huống đặc biệt cái gì, hệ thống hoàn toàn không chấp nhận nổi thái độ này của cậu, không phải là do lúc đó một lòng một dạ chỉ nghĩ đến Cố tiên sinh, làm biếng đánh thái cực quyền với tra công lá mặt lá trái sao!
Chính là đầu óc yêu đương điển hình, nếu không phải nó một mực nhắc nhở, có khi đến cả tra công họ gì tên gì, Đỗ Vân Đình cũng quên sạch luôn rồi.
Ký chủ đầu óc yêu đương an ủi nó: [Không sao, gã cũng giống con diều. Lúc trước chúng ta thả gã đi, bây giờ nắm dây vẫn có thể lôi về.]
7777: […]
Cánh diều của Đỗ Túng Túng sắp tái xuất giang hồ.
Đêm mùa hè vẫn hơi nóng nực, dù mở cửa sổ cũng chẳng đón được bao nhiêu gió. Trong phòng bật điều hòa, Đỗ Vân Đình bọc chiếc chăn mỏng, tựa bên cạnh sói con cùng xem phim.
Cậu nhóc cố ý tìm một bộ phim ma kinh điển, ý đồ rõ mười mươi là muốn để cậu thanh niên dựa sát vào người mình thêm chút nữa.
Đúng thật là Đỗ Vân Đình chưa xem phim ma, cậu ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, trong ngực còn ôm cái đuôi của sói con, trong tay cầm một túi ô mai lớn cực kỳ hào hứng.
“Xem thôi xem thôi!”
Thương Lục bật TV, mở phim rồi tắt đèn phòng.
Khúc nhạc dạo rất đơn điệu, cứ ngâm một đoạn nhạc ngắn lặp đi lặp lại toát ra hơi thở lạnh lẽo, khá dọa người. Cậu nhóc vỗ vai mình bảo: “Anh có thể dựa vào em.”
Ngược lại, lúc này 7777 đã run thành cái sàng, cực kỳ muốn tìm một bờ vai để dựa vào.
Vẻ mặt cậu nhóc trông hơi thất vọng.
Phim kinh dị thật sự, có lẽ đạo diễn xuất thân từ ngành tâm lý học, nên mỗi lần quỷ xuất hiện hầu như đều là lúc người ta không kịp đề phòng nhất, khiến người xem nơm nớp lo sợ, căng thẳng từ đầu đến cuối. Đỗ Vân Đình xem rất tập trung, cũng chẳng thấy căng thẳng chút nào, chỉ khi chạm vào tay Thương Lục mới nhận ra tay cậu nhóc lạnh buốt.
Cậu nghiêng đầu lấy làm lạ.
Đôi mắt sói con sâu thẳm nhìn vào TV rất chăm chú, dáng vẻ rất bình thường. Chỉ là khoảng cách giữa hai người lại không ngừng rút ngắn, ban đầu ở giữa còn cách một khoảng bằng bàn tay, lúc này đây đã biến thành dán sát lên, cách hai lớp quần áo, da thịt dán chặt vào nhau.
Đỗ Vân Đình nhìn nó chằm chằm cả buổi, mới nhận ra con ngươi nhóc này phóng đại hơn hẳn, lòng bàn tay túa mồ hôi lạnh, cái đuôi bị ôm trong lòng xù lên như chổi lông gà.
Cậu dở khóc dở cười, lại cảm thấy đáng yêu, lặng lẽ nhích lại.
“Tiểu Lục, sợ à?”
Tiếng nói thì thầm, hơi thở nhẹ nhàng phả ra bên tai lại khiến Thương Lục khẽ run lên.
Sói con lắc đầu, rõ ràng hơi căng thẳng nhưng cố tình không chịu thừa nhận.
“… Không sợ.”
Một mặt thì nói thế, mặt khác lại không nhịn được dùng ánh mắt còn lại liếc qua TV, lúc nhìn thấy nữ quỷ đang bò ra từ trong giếng đẫm máu, lại không chịu nổi nhíu mày.
Hiển nhiên chuyện này không giống với những gì Thương Lục nghĩ. Ban đầu nó nghĩ, nếu anh trai sợ thì nó có thể ôm anh trai vào lòng. Rốt cuộc thì Thương Lục vẫn còn nhỏ tuổi, muốn được anh trai nhìn nhận như người lớn, bất cứ lúc nào cũng muốn chứng minh mình là đàn ông đầu đội trời chân đạp đất.
Nhưng hiệu quả lại hoàn toàn trái ngược với những gì nó tưởng tượng, con thỏ Đỗ Vân Đình có vẻ gan dạ chẳng kém gan hùm mật báo, ngược lại là nó từ đầu đến cuối xem mà căng thẳng không thôi, trái tim nhảy thình thích. Lúc nhìn thấy cảnh nữ quỷ giật đầu mình xuống, nó nhịn không được rụt vội đầu lại, vùi vào hõm cổ thanh niên, giọng cũng không quá ổn, “Anh ơi…”
Hơi thở ấm áp dính phả lên, chạm vào da thịt.
Đỗ Vân Đình liên tục vuốt xuôi lưng nó, lại hôn nhẹ hai cái tai sói dựng đứng lên, dịu giọng an ủi.
“Không có chuyện gì, có anh ở đây, Tiểu Lục đừng sợ.”
Cùng lúc nó, 7777 cũng gào khóc trong đầu cậu: [Aaaaaaa!]
Sao đầu cô ta lại rơi mất, sao đầu cô ta lại bị giật ra aaaaa!
Đỗ Vân Đình đối xử với người như ấm áp như gió xuân, đối xử với hệ thống thì lạnh lùng vô tình hơn nhiều.
[Cậu gào cái gì? Block rồi làm gì làm đi.]
Không có việc gì lại quấy rối ở đây.
7777 nghẹn ngào, lập tức khóc thành một nhóc mập nặng một trăm tám mươi cân.
Xem hết một bộ phim, cả hệ thống và Thương Lục đều sợ hãi trong lòng. Ngược lại là Đỗ Vân Đình, không chỉ không bị cảnh phim dọa, mà thậm chí phần cuối còn nhỏ mấy giọt nước mắt.
“Con quỷ này thật sự quá thảm rồi,” cậu nghẹn ngào nói, “Đáng thương đến mức khiến anh muốn quyên tiền cho hắn.”
Thương Lục: “…???”
7777: […???]
Ánh mắt bọn họ chợt trở nên quái lạ, từ trước tới nay lần đầu tiên có chung quan điểm, cảm thấy hình như cậu thanh niên có gì đó sai sai.
Lần khóc này như một cái kíp nổ. Từ sau đó Đỗ Vân Đình trở nên đa sầu đa cảm một cách dào dạt, gần như không còn giống Đỗ Túng Túng chẳng bận tâm điều gì trước đó, thương xuân bi thu rất giống một thi nhân. Thi thoảng bên ngoài đổ mưa, cậu đứng bên cửa sổ yếu ớt cảm thán: “Xanh dày đỏ ngớt, hoa tàn hoa bay…”
7777 suýt phun một ngụm số liệu ra ngoài. Đây có chút nào giống những lời mà Đỗ Vân Đình sẽ nói chứ?
Cậu còn đặc biệt thích ngắm trẻ con, có đứa nhóc đi qua bên đường, Đỗ Vân Đình còn dõi mắt nhìn theo nó hồi lâu. Mãi cho đến khi Thương Lục hỏi cậu, cậu mới tỉnh táo lại, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Dáng lông mày đứa bé kia giống em thật đó.”
Vẻ mặt Thương Lục hơi ngơ ngác.
Đỗ Túng Túng thở dài một hơi.
“Nếu trên lông mày có một nốt ruồi thì hay hơn.”
“…”
“Tiểu Lục, nếu chúng ta có con, em hy vọng nó lớn lên giống em hay là lớn lên giống anh?”
Hệ thống thật sự không hiểu câu hỏi nhảm nhí này có ý nghĩa gì, nhưng cố tình Thương Lục lại đặc biệt tung hứng theo cậu, dù câu này hỏi cực kỳ không thực tế cũng trả lời.
“Giống anh. Nếu thế, mỗi lần nhìn thấy nó thì em sẽ thương nó hơn một chút.”
Nó cười cười.
“Nếu như giống em, vậy chẳng phải là anh sẽ không thương em như trước sao?”
Đỗ Vân Đình như có điều suy nghĩ, “Nhưng anh muốn giống em.”
7777: [???]
Cái gì gọi là cậu muốn?
“Hay là thế này đi,” ký chủ có vẻ như hạ quyết tâm rất lớn, “Chúng ta sinh đôi!”
7777 dùng ánh mắt mi điên rồi nhìn cậu chòng chọc, thế mà Thương Lục lại mỉm cười, nắm chặt tay cậu rồi phụ họa lời này.
“Được, anh này, chúng ta sẽ có hai đứa.”
Rốt cuộc Đỗ Vân Đình cũng hài lòng.
Khi 7777 cho rằng chuyện con cái đã chìm vào dĩ vãng, thì một hôm nửa đêm, nó và sói con bất ngờ bị Đỗ Vân Đình đánh thức từ giấc ngủ. Thanh niên đột nhiên ngồi bật dậy trên giường, cực kỳ nghiêm túc xoa bụng mình.
Thương Lục cũng ngồi dậy theo, không hề bất mãn vì bị đánh thức, mà đánh giá vẻ mặt cậu rồi khẩn trương hỏi: “Sao thế? Anh không thoải mái à?”
“Không phải.” Đỗ Vân Đình sờ bụng dưới, vẻ mặt xoắn xuýt, “Anh chợt nhớ ra, chúng ta vẫn chưa đặt tên cho con…”
“…”
[…]
Gì?
“Gọi là gì được nhỉ?” Đỗ Vân Đình tự hỏi, “Theo họ Thương của em, lấy chữ gì theo sau cho dễ nghe được?…. Chúng ta nên chuẩn bị tên con trai con gái luôn không?”
Vẻ mặt Thương Lục thay đổi liên tục, trông có vẻ dở khóc dở cười. Một lúc lâu sau nó mới vươn tay đỡ trán, hùa theo câu nói của thanh niên, “Ngày mai em đi tra từ điển, nhất định có thể tìm được cái tên rất hay.”
Đỗ Vân Đình dặn dò: “Tốt nhất là tìm người ta tính toán.”
Mặc dù cậu không tin số phận, nhưng chuyện liên quan đến con cái, tin một chút cũng không có gì đáng ngại.
Tóc mái Thương Lục rũ xuống bên thái dương, nụ cười như sâu hơn. Bỗng nhiên nó xoay người, đặt thanh niên dưới thân rồi thì thầm gọi: “Anh…”
Đỗ Vân Đình nằm dưới người nó, ngơ ngác nhìn nó bằng ánh mắt trong veo.
“Hử?”
“Có phải cố ý không? Cứ nói chuyện con mãi.” Tay sói con mò vào bụng cậu, giọng nói rất nhẹ, “Chỗ này của anh, chưa được cho ăn no à? Muốn em cho nhiều hơn, nên mới nói muốn có con của em sao?”
Nó cúi dầu xuống hôn bờ môi thanh niên, cũng nhìn thấy hai viên hồng ngọc trên người thanh niên. Hình như hai viên đá quý lớn hơn lúc trước một chút, đỏ thắm một mảnh, Thương Lục vuốt mặt đá quý, trong lòng cũng hơi nghi ngờ.
Dị ứng chăng?
Hay là trước khi ngủ bị hôn?
Nó nhắc nhở mình, nhất định ngày mai phải đổi bộ quần áo này của anh trai đi, cọ kiểu gì sưng hết lên rồi.
Vừa vén chăn lên thì gặp ngay một trận mưa rào. Lần này Đỗ Vân Đình không chịu phối hợp, không ngừng lẩm bầm lại còn dùng chân đạp nó, nói sẽ làm con bị thương. Ban đầu Thương Lục không có ý định giày vò nửa đêm, nhưng bị cậu trêu chọc liên tục nhiều lần, ngọn lửa trong đầu bừng lên phừng phừng, khuấy động một trận bão tố điên cuồng đổ ập lên bông hoa trắng mong manh Đỗ Vân Đình, không hề lãng phí chút nào.
“Anh đã nói,” nó say mê hôn mặt thanh niên, vuốt bụng dưới của cậu, “Phải sinh cho em bầy sói con…”
Suy nghĩ của Đỗ Vân Đình lập tức lệch hướng, bỗng nhiên cậu trợn tròn mắt vỗ Thương Lục liên tục.
“Sói con hay là thỏ con?… Ngộ nhỡ là sói nhưng tai thỏ thì tính sao giờ!”
Nếu là sói tai thỏ cũng không được đâu!
Nỗi lo lắng mơ hồ của cậu, trong mắt Thương Lục chính là đáng yêu muốn nảy mầm. Nó hôn cậu thanh niên, vờ ghé tai nghe bụng Đỗ Vân Đình theo ý cậu, “Để em nghe chút xem nào, rốt cuộc bên trong là thú con gì…”
Nó dán sát tai vào, bỗng nhiên nụ cười cứng đờ lại. Thương Lục nghe ngóng liên tục, chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt hơi ngạc nhiên khó hiểu.
… Nó thật sự nghe được âm thanh nhỏ bé bên trong. Cứ như là có thứ gì đang đạp nó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]