Đỗ Vân Đình kéo góc áo cậu nhóc.
“Không có gì,” cậu nói, “Tiểu Lục, đây là người quen của anh.”
Lông mày Thương Lục vẫn nhíu chặt, cảnh giác quan sát người trước mặt, dù nhận ra đây chỉ là một cựu nhân loại, nhưng vẫn không thả lỏng cảnh giác chút nào.
“Người quen của anh?”
“Đúng.” Đỗ Vân Đình nói, “Yên tâm.”
Rốt cuộc cậu nhóc cũng dần lùi bước, kéo dài khoảng cách. Lúc này nước mắt của người thanh niên muốn thu cũng thu không lại, rơi lã chã, Đỗ Vân Đình nhìn dáng vẻ này của cậu ta cảm thấy hơi có lỗi, không thể làm gì khác hơn là nói: “Lưu số điện thoại đi, sau này tôi liên lạc với cậu.”
Người thanh niên run rẩy viết số điện thoại của mình vào giấy, nhanh chóng kín đáo đưa cho cậu rồi nhanh chân bỏ chạy. Sói con trơ mắt nhìn thanh niên trao đổi số điện thoại với người khác, thoắt cái trong đầu đổ một vò dấm, xoay người Đỗ Vân Đình về phía mình, lặng im nhìn cậu bằng đôi mắt đen láy.
Đỗ Túng Túng nói: “Gì thế?”
“…”
Cậu nhóc vẫn không nói gì, bờ môi mím chặt lộ ra chút tủi thân.
Đỗ Vân Đình thật sự không nín cười nổi, bước lên trước nhanh chóng trao một nụ hôn. Cái chạm môi như chuồn chuồn lướt nước, cơ bản là chẳng có tác dụng gì, lúc Thương Lục định rướn người về phía trước thì cậu lại nhẹ nhàng đẩy ra.
“Sao trông không vui vậy?”
Đương nhiên không vui rồi, sói con còn tủi thân nữa là.
“Sao anh lại muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-tung/3258817/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.