Editor: Las the leaf
Johannesburg cách Tswane không xa, chưa đến 50p lái xe, dọc đường đi, Qua Việt Tú không nói chuyện, Tống Du Liệt thì chuyên chú lái xe.
Xe không tiến vào nội thành Tswane mà đi về hướng Đông.
Khoảng 10p sau, xe dừng lại ở một khu được mô phỏng như dã chiến, dựa vào ánh trăng mông lung có thể nhìn thấy đủ loại đủ kiểu thiết bị dã chiến.
Tống Du Liệt cho xe dừng lại dưới 1 tán cây, tắt động cơ, bên trong xe liền chìm vào bóng tối.
Nguồn sáng duy nhất lúc này chính là ánh trăng xuyên qua khe lá, cỡ một ống hút nhỏ, lớn cũng chỉ bằng nắm tay của đứa trẻ mới sinh, ánh trăng lớn nhỏ rải rác trên kính chắn gió, giống con đường một năm chưa tu sửa.
Gió đêm cứ thổi vù vù, hết đợt này đến đợt khác, xuyên qua những khe lá, đụng vào kính ô tô nghe "bang" một tiếng.
Tiếng gió vừa mới ngừng.
Bên tai: "Đừng lo lắng."
Gật đầu, nghĩ rằng trong ánh sáng kém như vậy anh sẽ không nhìn thấy, liền "Ừm" một tiếng. Hiện tại những thứ có thể làm cũng chỉ có: tin tưởng, chờ đợi.
Cố Lan Sinh là người tốt, người tốt sẽ gặp điều lành, hơn nữa, Cố Lan Sinh là người cực tốt trong những người tốt, vận mệnh sẽ chiếu cố loại người này.
Còn gì nữa?
Đúng rồi, còn nữa, còn có Tống Du Liệt, Tống Du Liệt chuyên thu thập cục diện rối rắm cho Qua Việt Tú.
Khoan đã, tại sao cô cũng đồng ý với cách nói như vậy? Những cái đó không phải là cục diện rối rắm, Qua Việt Tú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-thay-song-than-nhung-chua-tung-thay-nu-cuoi-cua-em/1801418/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.