Editor: Las the leaf "Qua Việt Tú, đã hôn hắn rồi sao?" Tống Du Liệt hỏi lần thứ hai. Ngữ khí này đúng là rất giống người giám hộ, có vẻ rất ôn hòa nhưng không cho phép lảng tránh. Qua Việt Tú chưa từng nghĩ tới, người thiếu niên ngày xưa luôn lấy không mở miệng làm lá chắn, khi nói đạo lý với cô thì lại nói hăng đến thế, cũng không ngờ rằng có một ngày, dưới vị trí người giám hộ của cô là do Tống Du Liệt ký tên. Tống Du Liệt là một tên mưu mô. Hiện tại, cái tên mưu mô này còn lấy tư cách là người giám hộ của cô để hỏi vấn đề nhạy cảm như thế, để một người nhỏ hơn cô mấy tuổi hỏi vấn đề như vậy lại dùng ngữ khí như thế, có thể không mất mặt sao? Trình độ mất mặt này có thể dùng từ sỉ nhục để hình dung. Nhưng muốn phản kích, muốn hả giận thì cũng phải chờ đến khi Cố Lan Sinh an toàn trở về. Phải trả lời anh ta đúng sự thật sao? Tất nhiên không. Nắm lấy cánh tay đang buông thõng xuống của Tống Du Liệt, thấp giọng nói: "Tình trường của tôi không phải anh là người rõ nhất sao?" Nói xong, khẽ hừ một tiếng, mày hơi cau lại "Đau...anh làm đau tay tôi đấy" anh ta nhanh chóng buông ra, nhưng không hoàn toàn buông cô ra. Vẫn chưa buông tay ra. "Đau quá" thấp giọng hừ, ngữ khí nhỏ nhẹ, pha chút nhẫn nhịn. Cũng không hiểu tại sao mà gương mặt hơi nóng lên, cũng không biết sao mà ánh mắt lại hướng về chiếc giường kia, gương mặt lại càng nóng, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, không cẩn thận lại chạm vào ánh mắt của anh. Không khí tự nhiên nhạy cảm hẳn lên. Anh buông tay cô ra, cô xoa xoa cái tay tê dại, suy nghĩ có chút hoảng hốt. Trong lúc cô hoảng hốt, Tống Du Liệt tự tiện vén ống tay áo khoác của cô lên. Cô vừa mới nói "đau" nhưng không hề nói quá, bạn xem, cho dù cách một lớp quần áo, nhưng anh ta vẫn để lại một vết hồng hồng trên cánh tay cô. Đem cô đến sofa, đi lấy thuốc, lời xin lỗi cũng chưa nói, cũng không hỏi cô một tiếng liền bôi thuốc vào vết hồng hồng trên cánh tay của cô, đây rõ ràng là tát một cái, sau đó cho một quả táo ngọt. Kỳ lạ là trong suốt quá trình, cô chẳng tỏ thái độ gì, không nói lời nào, không kháng nghị, mặc anh ta đùa nghịch, rốt cuộc, lương tâm trỗi dậy, anh ta mới hỏi "Đau lắm sao?" Đau lắm sao? Qua Việt Tú cũng không biết, hừ nhẹ một tiếng, không biết là cô đang biểu đạt đau hay không đau, nghe càng giống đang làm nũng với ai hơn. Cô ngồi trên sofa, anh ngồi xổm trước mặt cô. Anh giương mắt nhìn cô, cô ngốc nghếch nhìn thấy chính mình trong đôi đồng tử của anh, bỗng nhiên nhìn thấy hình ảnh của bản thân trong đồng tử của anh từ một chấm nhỏ dần dần biến thành to. Lớn đến nỗi gần ngay trước mắt cô, lớn đến nỗi cô có thể nhìn thấy khuôn mặt ngày thường tái nhợt của mình hiện tại lại phiến hồng, trước mặt ập đến hơi thở quen thuộc cực nóng, còn có hương dầu gội quẩn quanh nơi chóp mũi, có hơi ngưa ngứa, cô muốn né tránh nhưng lại luyến tiếc mùi hương thoải mái kia. Trong lúc đang nghĩ trốn hay không trốn, lông mi run nhè nhẹ, thân thể tựa hồ như biến thành một dòng nước, mềm mại vô lực, không tự chủ được nghiêng đến, có một bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, hơi thở phả vào mặt cô càng nóng, giống như một đứa trẻ chỉ một lòng một dạ nghĩ đến ăn kẹo nhưng lại không muốn học bài. Nhắm mắt lại. "Thịch thịch thịch" tiếng đập cửa chợt vang lên như tiếng sấm Hương dầu gội nhanh chóng lướt qua mũi cô, hơi thở quen thuộc xa dần, mở mắt ra, thấy anh đã đi đến phía cửa. Cô nhanh chóng từ sofa ngồi dậy, tay ngay ngắn gác lên đầu gối, cảm thấy không ổn lại thả trên sofa, sống lưng thẳng tắp. Tống Du Liệt lại lần nữa đứng trước mặt Qua Việt Tú, trong tay cầm một chiếc túi đạo cụ, bên trên có tên của một câu lạc bộ, màu cam, nhìn rất bắt mắt. "Bạn tôi vừa mới mang đến" giọng nói của anh nghe có chút dồn dập. Gật đầu. Mở túi ra, lấy từ trong túi đạo cụ một bộ quần áo cực kỳ quái dị, vài món quần áo được ném lên người cô, món cuối cùng được ném đến trong lồng ngực cô là một bông hoa lụa Đây là muốn làm gì? Qua Việt Tú bị động ôm quần áo. "Băng đảng nước Mỹ" hôm nay sẽ tổ chức một buổi hiphop party ở Tswane, người vẫn luôn cùng Tống Du Liệt liên hệ chính là nhị quản gia của "băng đảng nước Mỹ", cũng là người trung gian giúp Tống Du Liệt gặp người đứng đầu của "Băng đảng nước Mỹ". Địa điểm gặp mặt là ở buổi hiphop party Tên cầm đầu "Băng đảng nước Mỹ" là một người yêu thích cuồng nhiệt văn hóa hiphop, vì để đảm bảo an toàn, và vì sở thích của hắn, Tống Du Liệt cho người lấy mấy bộ hiphop từ một câu lạc bộ cho anh. "Thay quần áo đi, 10p sau chúng ta khởi hành" Tống Du Liệt nói với cô. Chúng ta? Ý là cô cũng phải đi hả? Trong lòng Qua Việt Tú không muốn đi, cô muốn ở nhà ngủ một giấc hơn, tỉnh lại sẽ nghe được tin tức Cố Lan Sinh đã thoát hiểm an toàn. "Tống Du Liệt, tôi có thể không đi không?" nhỏ giọng hỏi. "Đến party quy định phải có bạn gái, em không thể để tôi mang Marian đi chứ? Qua Việt Tú, chuyện này không có liên quan gì đến Marian hết" ngữ khí không có một chút thương lượng nào. Cũng đúng...còn có, bạn cũng là bạn của cô. Qua Việt Tú ôm quần áo rời khỏi sofa, để chúng trên giường, cởi giày ra, kéo khóa áo khoác xuống và ném nó trên giường, cô đang kéo chiếc áo chữ U bó sát người xuống một nửa thì phát hiện bóng người đang đứng ở kia. Ở châu lục này, khu vực nào càng không phát triển thì càng không được chú ý đến. Qua Việt Tú mấy lần ở nơi công cộng thay quần áo, ở một góc chợ nông sản, kéo mấy người phụ nữ đến để tạo thành tấm màn che, không đến nửa phút là xong rồi. Cũng không lo lắng bị xem trộm vì đàn ông Châu Phi không thích phụ nữ da trắng, da vàng, thông thường, da càng trắng càng làm họ tụt hứng, nói theo cách của họ, thì các cô nhìn giống như mấy con cá hố vậy. Nam giới châu Phi thích phụ nữ da đen rắn chắc, dáng người rắn chắc, ngực to mới có thể sinh con. Cũng không biết gout của mâm quả xôi ngọt ngào của cô có bị nam giới Châu Phi ảnh hưởng không? Lúc này, anh đưa lưng về phía cô, dùng cách nói của người Trung Quốc thì đây là tránh bị nghi ngờ. Đây là tránh bị nghi ngờ hay là giống với những người đàn ông Châu Phi kia, không hứng thú với cơ thể của cô? Và Hiện tại thân phận của anh và cô là người giám hộ và người được giám hộ. Khi ý nghĩ này xuất hiện, trong lòng Qua Việt Tú tự nhiên lại cảm thấy vui lạ thường. Xem ra, bệnh của cô còn lâu mới khỏi. Ông ngoại lại phải buồn rầu rồi Cảm giác hưng phấn như adrenalina cuộn trào, đầu óc cô xoay chuyển. Ném áo lên giường, chia tóc sang hai bên, một trái một phải trước ngực, tay với ra sau tháo khóa cài áo ngực. Tay chạm lên khóa cài, thấp giọng nói: "Tôi thay xong rồi". Khi anh quay người lại, áo ngực bị ném trên giường, tóc đạt được hiệu quả che giấu. Nghe nói đàn ông thích nửa kín nửa hở hơn là trần trụi. Bạn xem, tiểu ác ma(*) sống tận sâu trong lòng Qua Việt Tú chưa bao giờ rời xa. (*) mình cảm thấy để nguyên tác sẽ dễ thưn hơn chút tẹo mặc dù chị gái ko có gì dễ thương:)) Chỉ là Cố Lan Sinh rất am hiểu thuật ru ngủ, vừa rời khỏi Cố Lan Sinh, tiểu ác ma liền thức giấc. Chiếc hoa tai trong túi, hình ảnh người phụ nữ tên May nằm trên lưng Tống Du Liệt, và sự tức giận cô phải chịu đựng kể từ khi bước vào văn phòng anh, những thứ đó đều là mồi lửa đánh thức tiểu ác ma. Có phải ánh đèn quá sáng không? Có phải ánh đèn sáng quá nên che mất bộ phận nguyên thủy nhất của con người không? "Tại sao lại dùng ánh mắt đó nhìn tôi? Cũng không phải là chưa từng thấy qua" nhìn anh, ha ha cười, hỏi, "Là tôi đáng yêu hay cô gái tên May kia đáng yêu?" Qua Việt Tú biết, khóe miệng mình đang nhếch lên, nhưng trong lòng Tống Du Liệt chắc tràn đầy ghê tởm. Lúc trước, cô cũng từng hỏi qua anh câu hỏi tương tự, lúc đó biểu hiện trên mặt của anh cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh nhìn cô, vươn tay ra, cơ thể cô nghiêng về phía sau, tiếp xúc với cô chỉ toàn là nước. Cô không chỉ không biết bơi, còn có chứng sợ biển sâu, anh ta đều biết, luôn biết điều đó. Ngày đó, xung quanh không có ai. Hành động của anh ta khẳng định đang nói với cô rằng: "Qua Việt Tú, đi chết đi" Lần này không có hồ bơi, nhưng đang ở lầu ba, cửa sổ rất to và nó đang mở. Cũng không biết anh ta có ném cô ra ngoài cửa sổ không? Anh bước về phía cô, chỉ mấy bước thôi mà đã dừng trước mặt cô rồi Đứng trước mặt cô, ánh mắt không có nửa điểm muốn tránh bị nghi ngờ, từ mi mắt đến mắt, cứ vậy đi xuống, hàm dưới, xương quai xanh, dọc theo xương quai xanh...... Dưới ánh mắt đó, tay bắt đầu tìm kiếm nhưng lại tìm không thấy, trong lúc hoảng loạn, chỉ có thể dùng đôi tay để chặn tầm mắt anh. Một nụ cười nhạt dừng trên mặt anh: "Nói rất đúng, cũng không phải là chưa từng thấy qua" Xoay người, nhặt quần áo trên sofa lên, Tống Du Liệt đi về phía phòng tắm. Tiếng đóng cửa truyền đến, cô thẫn thờ xoay người. Màn cửa tối màu bị gió thổi tung, lộ ra tấm màn thứ hai, tấm màn thứ 2 có màu sáng hơn, chất liệu có vẻ mềm mại hơn, lại có gió thổi tới, một góc bức màn sáng màu bị kéo lên nệm. Mơ hồ Trên giường có một người phụ nữ nằm nghiêng, đối mặt với bức tường, tóc dài từ trên vai chảy xuống drap giường màu xanh lam. Hình như cô gái ngủ không ngon, vai run lên, một vài sợi tóc từ bả vai rớt xuống, rồi một nhúm tóc rớt xuống, lộ ra phần cổ trắng nõn, chân cũng giống bả vai run run. Chân run lên liên tục, vạt váy ngủ tơ lụa bị xốc lên, một nửa cái mông tròn trịa, non mịn lộ ra ngoài. Có tiếng bước chân đi đến trước giường, ngón tay trắng nõn, thon dài cẩn thận kéo váy xuống, cho đến khi nó che khuất chân của người con gái, sau đó đem chăn rơi xuống bên giường nhặt lên, đắp kín cô gái lại. Ban đêm có gió, gió lay động bức màn. Cô gái vẫn nằm nghiêng, ngồi bên giường là một người đàn ông trẻ tuổi, có bộ dáng của một cậu nhóc mới thành niên, tay cầm điếu thuốc run lên nhẹ, tư thế hút thuốc cũng không thành thạo, hút xong điếu kia đến điếu thứ 2, bộ dáng đã thành thạo hơn rất nhiều. Tiếp tục hút điếu thứ ba, trong sương khói lượn lờ, điếu thuốc bị cướp mất, quay đầu lại, cô gái chẳng biết đã tỉnh lại từ lúc nào. Ngón tay mảnh khảnh kẹp điếu thuốc, nửa bên mặt bị tóc che khuất, tay chống trên giường, cơ thể giãn ra như con mèo đi trong đêm, ánh sáng từ điếu thuốc lóe lên, đôi môi hồng đang cười, cười thật đắc ý. Người đàn ông trong lòng luyến tiếc vị ngọt lành xen lẫn chua xót của nicotin, muốn lấy lại, tay không do dự hướng về phía người con gái. Cứ như vậy, cậu mắng một câu "quỷ say rượu", tôi mắng một câu "quỷ nghiện thuốc", cậu kéo cẳng chân tôi, tôi đánh khuỷu tay cậu. Cũng không rõ tại sao hai cơ thể cứ dây dưa bên nhau như vậy, cũng không rõ tại sao, người con gái cắn người con trai một cái, người con trai cũng không cam lòng yếu thế, một cái xoay người đè người con gái dưới thân, người con gái mở chân ra, không ngừng đá người con trai, người con trai kéo tóc cô gái, để nó lòa xòa trước mặt cô, động tác của chàng trai trở nên nóng nảy lên, mắng anh ta, môi hồng của quỷ nghiện thuốc đi đâu rồi? Vuốt vuốt tóc ra, chóp mũi lộ ra đầu tiên, động tác tay nhẹ lại, môi hồng liền hiện ra. Không hề do dự, cúi đầu xuống, cô gái hình như không nghĩ đến chàng trai sẽ dùng chiêu này, tay giữa không trung giương nanh múa vuốt, dần dần, tiết tấu càng ngày càng chậm, biến thành một đường cong uốn lượn, dường như muốn bắt lấy cái gì đó, gió mang bức màn đến tay cô gái, giữa không trung, đôi tay tựa như đứa trẻ bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, dùng sức kéo, bức màn rơi xuống, che đậy hai thân thể đang dây dưa với nhau. Bức màn như biến thành cảng che mưa che gió, khiến cho con thuyền đã cập cảng thành công không còn gì sợ hãi nữa, âm thanh như khóc như cười đứt quãng xuyên thấu qua bức màn. Màn đêm dài đằng đẵng, những vì sao ngoài cửa sổ dường như đang mỉm cười. Nắng sớm xuyên qua cửa sổ đang mở, dừng lại trên người cô gái, cô gái vẫn nằm nghiêng, chàng trai hút thuốc đêm qua đã không thấy đâu. Drap giường màu xanh đã biến thành màu nâu. Hiện tại drap giường có màu tro đen, sờ lên cũng không giống lúc trước. Người đàn ông mới bước vào tuổi 20 không có yêu cầu gì đặc biệt với chất lượng cuộc sống, càng đơn giản càng tốt, lúc ấy drap giường dùng vải dệt thủ công châu Phi, loại vải rất bền và dày, nhưng khuyết điểm là sẽ làm rát da. Nên đêm đó, lưng của cô bị giày vò. Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua drap giường màu tro đen, vải dệt của drap giường hiện tại chắc là của châu Âu. Nếu người châu Âu bảo bọn họ chăm chút cho vật dụng giường ngủ thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất. Đối lập với người châu Âu là người châu Phi, ở tại châu lục này lâu quá rồi, đến nỗi Qua Việt Tú cũng quên mất cảm giác nằm trên giường mềm mại như bông là như thế nào Thật...thật mềm mại, đến nỗi cô muốn ngủ một giấc thật ngon Ngoài cửa sổ vang lên một âm thanh chói tai Tay nhanh chóng rời khỏi drap giường, mặc từng món đồ mà Tống Du Liệt đưa cho cô, động tác cực nhanh, cuối cùng cũng xong. Quay đầu lại, Qua Việt Tú nhìn thấy bóng người đứng cách cô khoảng 10 bước chân, cũng không biết anh đã đứng đó bao lâu, cũng không biết...... Kéo kéo tóc, tựa như câu "cũng không phải là chưa từng thấy qua" mà anh nói. Lờ tịt bóng người đang đứng đó, cầm hoa lụa, Qua Việt Tú đứng trước gương toàn thân. Rời khỏi phòng, anh mang giày ống, đầu đội mũ cao bồi của con trai Dallas, mà cô thì trở thành rock girl phương tây với áo tua rua, khoác ngoài, đầu đính hoa thược dược. Marian vẫn quy củ đứng bên cầu thang, bên cạnh là một người đàn ông bằng tuổi, chắc đây là hai vợ chồng. Marian muốn nói lại thôi. Mới vừa xuống hai bậc thang, Qua Việt Tú nhớ tới cái gì, không thèm để ý ánh mắt cảnh cáo của Tống Du Liệt, liền quay trở lại. Mặt dù căn nhà chiếm diện tích lớn nhưng không gian đều tương xứng với tiêu chuẩn địa phương, vị trí phòng bếp tất nhiên gần phòng khách và vườn. Qua Việt Tú tìm thấy phòng bếp rất nhanh, cầm lấy một chiếc túi tre, mở tủ lạnh bỏ bánh mì sữa bò vào túi, nhằm bỏ cũng vừa đủ, sau đó cầm thêm hai quả táo. Tống Du Liệt đứng ở dưới tàng cây chờ cô, ánh đèn khiến cho bóng dáng của anh gầy hơn. Khi mũi chân vừa đạp lên bóng của anh thì không hiểu sao, đáng lẽ sẽ đưa túi tre qua nhưng cuối cùng lại biến thành đeo trên lưng. Tống Du Liệt cũng không tò mò cô vừa mới đi làm gì, ném cho cô một ánh mắt "nhanh chân lên", rồi đi về phía trước. Xem ra, cô đang xen vào việc của người khác, cô cũng không phải Marian nhận tiền lương của chủ, càng không phải là mỹ nhân thân thiết bên người anh ta, cô không cần thiết phải lo chuyện đói no của anh ta. Chỉ là, không biết tại sao, túi tre không bị ném vào thùng rác, trong tưởng tượng của cô, túi tre nên nằm trong thùng rác mới phải. Không chỉ không ném túi tre vào thùng rác, cô còn làm theo chỉ thị ánh mắt của Tống Du Liệt, bước chân nhanh hơn đuổi theo phía sau anh ta. Bên ngoài hàng rào là một chiếc xe tải đinh (xe go-cart),có vẻ như lớn gấp đôi xe thị trường, thiết kế ngoại hình cùng màu sắc vừa thấy liền biết đến từ một nghệ nhân nổi tiếng. Có một người đàn ông đang ngồi ở ghế lái, tiếng còi đinh tai nhức óc lúc nãy chắc chắn do anh ta. Anh ta đem chìa khóa đưa cho Tống Du Liệt sau đó, lái xe máy nghênh ngang rời đi. Nhị quản gia của "Băng đảng nước Mỹ" là một người yêu xe tải đinh, chiếc xe trước mắt này có lẽ là chiếc xe trong mơ của ông ta. Trên mạng bán đấu giá, giá đã vượt 10 vạn đao, nhị quản gia của nhóm bạo lực nói thì dễ nghe, thật ra thân phận cũng chỉ là quản gia gia đình, quyền lực, tiền bạc cũng đều là của chủ nhân. Một tiếng sau, chìa khóa xe tải đinh được giao đến tay nhị quản gia của "Băng đảng nước Mỹ", hắn nhận được xe, Tống Du Liệt cũng nhận được cơ hội gặp mặt với tên cầm đầu "Băng đảng nước Mỹ" Tống Du Liệt sẽ lợi dụng cơ hội này để thuyết phục "Băng đảng nước Mỹ" thả người. Sẽ thành công sao? Xe chạy dọc xuống đường dốc. Nhìn sắc trời nặng nề, Qua Việt Tú lo lắng sốt ruột. Đến Tswane mà không có bất kỳ vũ khí hạng nặng gì sau cốp xe, cũng không có vali tiền đô, thậm chí, Tống Du Liệt còn không mang theo trợ thủ. Một người giúp đỡ cũng không có, trên người cũng không có bất kỳ vũ khí phòng thân gì. Sẽ thành công sao? - ---------------------------- Lời của editor: Khi mà A Liệt chọc giận A Tú, mình sẽ xưng là anh ta nhé
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]