Chương trước
Chương sau
Editor: Las the leaf
Rượu ngon, gái đẹp
Tổ chức bạo lực có truyền thống "chia sẻ phụ nữ"
Vị khách nam cũng không khách khí với chủ nhà, tay dán vào eo của người đẹp, uống một hơi cạn sạch ly rượu trên tay cô ta, sự phóng khoáng này khiến Qua Việt Tú muốn vỗ tay tán thưởng.
Chén rượu rỗng được đặt lại chỗ cũ, nhưng cái mông của người đẹp cũng không rời khỏi đùi người đàn ông, lấy mũ cao bồi của vị khách xuống, môi tiến đến bên tai của vị khách nam, giọng nói tinh tế, nhỏ nhẹ, khiến cho vị khách bật cười nhẹ, cùng lúc đó, tay trên eo của người đẹp trượt xuống.
Động tác dời xuống này...làm cực kỳ tự nhiên, ngôn ngữ cơ thể khiến người khác suy nghĩ miên man
Như thể, đây là một bãi biển trên hoang đảo, một đôi nam nữ xa lạ gặp nhau ở đây, nam đẹp trai, nữ xinh gái, và củi khô đang bốc cháy hừng hực.
Lúc này, trong lòng Qua Việt Tú đang thầm oán trách chủ nhà, nếu đã sắp xếp mỹ nhân rót rượu cho đàn ông, tại sao không sắp xếp mỹ nam rót rượu cho phụ nữ?
Càng quá đáng hơn là, hơn mười cặp mắt đang đắm chìm trong màn trình diễn nóng bỏng trên hoang đảo của tuấn nam mỹ nữ, mà không thèm chú ý đến người con gái cá hố đi cùng người đàn ông
Có một cách nói như vậy, ấn tượng về phụ nữ châu Á của người vùng sâu vùng xa châu Phi là cho dù ban ngày hay ban đêm, các cô cũng trông có vẻ hữu khí vô lực(*)
(*): yếu đuối, không có sức lực
Thôi vậy, cô có tay có chân, không ai rót bia thì tự mình rót.
Qua Việt Tú vặn nắp bình, chọn một ly lớn, không chờ bọt bia lắng xuống đã bưng ly bia lên, bia cũng không tự mình uống hết được.
Cái ly bia đầy kia dùng để làm gì vậy? Dùng để chiêu đãi người đàn ông đang đắm chìm trong trò chơi hoang đảo kia chứ làm gì nữa.
Người khác không để tôi vào mắt thì cũng thôi, anh phải để tôi vào mắt.
Hắt bia vào mặt Tống Du Liệt, tùy tiện ném ly không đi, cô túm chặt người phụ nữ da đen ngồi trên đùi Tống Du Liệt, chỉ là, cô không ngờ đến thể trọng của người phụ nữ da đen, kéo mãi mà vẫn không đứng dậy, tiếp tục dùng sức, lần thứ ba vẫn không suy suyển, trong lều vang lên tiếng cười.
Tiếng cười càng lúc càng lớn.
Giữa tiếng cười ồ, người phụ nữ đứng lên từ đùi của Tống Du Liệt, bước chân giống như mèo bước đến người tình, ngược lại là người khách nam, giống như vẫn chưa tỉnh lại từ ôn hương nhuyễn ngọc, ánh mắt lưu luyến đuổi theo người phụ nữ.
Ánh mắt đó chọc cô trực tiếp vung tay lên, vẫn chưa tỉnh rượu phải không, vậy ăn một cái tát thì sao?
Khoảng cách giữa tay và mặt Tống Du Liệt khoảng 5cm thì bị bắt lại.
Tiếng cười, tiếng hò hét.
Nhạc điện tử dường như cảm nhận được nhiệt tình của đám đông càng to hơn, như xe mất khống chế trên đường cao tốc.
"A....a.....a...um....um!" đây là âm thanh mà Qua Việt Tú chỉ có thể phát ra vì môi đang bị Tống Du Liệt lấp kín.
Vươn tay định bắt tay anh ta, nhưng anh ta nhanh hơn một bước.
Khốn nạn, tay này mới vừa sờ qua đùi của người phụ nữ kia, liều mạng giãy giụa. Kết quả là một tay bị anh ta nắm, một tay bị khống chế sau lưng, eo cũng bị động dính sát vào anh ta.
Nhúc nhích không được, một chút cũng không nhúc nhích được.
Hiện tại, trong mắt của mấy tên đang xem hẳn là cô quá ghen tuông, mà anh cũng không cam lòng yếu thế.
Hai người cùng diễn một màn chinh phục nguyên thủy nhất của thảo nguyên châu Phi: trong mùa động dục, hai con sư tử đực cùng nhắm trúng một con sư tử cái, con sư tử cái ngập ngừng giữa hai con đực, quay sang trao cho con thứ nhất ánh mắt muốn nói lại thôi, với con thứ hai lại bày ra bộ lông xinh đẹp của mình, do đó dẫn đến hai ông hùm này đánh nhau. Sau khi đánh giá, con số hai bị thua, lê cái chân bị thương rời đi, con sư tử chiến thắng được như ý nguyện cùng con cái trình diễn một màn dã tính kiểu châu Phi.
Chẳng qua, đến trường hợp của bọn họ thì giới tính bị thay đổi thôi
Ghen ghét, ly rượu, hết thảy tiến hành như trong dự đoán của Qua Việt Tú, tất cả đều vì lấy lòng các vị lão đại, các vị lão đại vui vẻ mới dễ nói chuyện, nếu vừa xuất hiện liền nói chuyện nghiêm túc ngay lập tức sẽ làm hỏng nhã hứng của chủ nhà
Chỉ là cô không nghĩ đến, Tống Du Liệt lại hôn cô như thế
Thôi được, tới đâu hay tới đó.
Qua Việt Tú cùng với mấy nhân vật cấp dưới của băng nhóm bạo lực này có biết nhau, từ trong miệng bọn họ biết được lão đại của "băng đảng nước Mỹ" rất ghét người châu Á.
"Bọn họ rất cứng nhắc, không bao giờ thay đổi, ta thậm chỉ còn hoài nghi không biết nam nữ châu Á có biết tán tỉnh nhau không"
Hiện tại phải cho người này biết, nam nữ châu Á biết tán tỉnh, mà đã tán tỉnh thì rất ra gì và này nọ.
Giãy dụa tượng trưng vài cái, Qua Việt Tú mở mắt ra, hiện tại cô phải cùng Tống Du Liệt giao lưu ánh mắt, nhưng tiếc là Tống Du Liệt nhắm mắt.
Nhưng...thật sự nhập tâm.
Liên tục nháy đôi mắt, ý muốn nhắc nhở Tống Du Liệt, phản ứng của Tống Du Liệt cho cô là cũng hơi hơi run lông mi.
Lông mi cũng...thật dài, vừa dài vừa dày, khiến người ta muốn...muốn đếm từng cái, đếm xong lại lấy thước để đo, rốt cuộc là dài đến đâu.
Mới đếm được một nửa số lông mi thì thình lình không kịp phòng bị liền bị hút vào một cái hồ đen sâu không thấy đáy, muốn trốn cũng trốn không thoát, cánh môi kề sát môi cô xúc cảm mềm mại, ấm áp, chậm rãi nhắm mắt lại.
Lúc này mà cô còn có thể suy nghĩ bậy bạ, có thể thấy được lông mi quả mâm xôi ngọt ngào của cô có bao nhiêu hấp dẫn.
Bốn phiến môi kề sát bên nhau, việc này trước kia không phải là bọn họ chưa từng làm qua, chỉ cần anh không đưa đầu lưỡi vào trong là được.
Đây là một tiết mục giải trí ban đêm, mấy tên lão đại thích xem tiết mục như thế, cô có thể nghĩ được như vậy chắc chắn Tống Du Liệt cũng có thể.
Trong lòng Qua Việt Tú nghĩ nghĩ: bốn cánh môi dán vào nhau chỉ có thể tính là hôn môi, hôn môi là lễ nghi xã giao bình thường, hôn lưỡi mới là dành cho những người yêu nhau.
Những âm thanh ồn ào không dứt bên tai.
Qua Việt Tú nghĩ, hay là đổi tư thế một chút. Bọn họ duy trì tư thế này cũng hơn nửa giây rồi, nếu cứ tiếp tục mấy người lão đại sẽ cảm thấy không đáng xem nữa.
Tống Du Liệt còn ý thức được điều đó sớm hơn cả cô, tay đè trên eo cô ra sức, nửa người trên bị động nghiêng về phía trước, khoảng cách phía trước ngực vốn cách khá xa như dự tính nay bị ép chặt lại, chặt đến nỗi không thể giãy dụa.
Khốn nạn, dám chiếm tiện nghi của cô.
Nâng chân lên.
Chân đá vào không khí, bị động xoay người, khi Qua Việt Tú phục hồi lại tinh thần, cô cùng Tống Du Liệt từ đứng biến thành ngồi trên ghế.
Cô ngồi trên đùi anh, nửa người ghé vào lồng ngực anh, may mắn là hai hay bị bắt chéo sau lưng đã được giải thoát.
Tay hành động theo bản năng, đánh lên bả vai anh.
Khốn nạn, xem cô thành cái gì chứ?
Thay số di động, còn nói là để phủi sạch quan hệ với cô, nhưng lúc này tại sao lại hôn cô.
Lần này không phải hôn môi mà là hôn lưỡi.
Anh ta thừa dịp cô đang kinh hoàng khi đổi tư thế ngồi trên ghế, cạy hàm răng cô ra, tiến quân thần tốc, quen cửa quen nẻo quấn lấy đầu lưỡi cô.
Gắt gao dây dưa với cô đều mạnh hơn bất kỳ thời điểm nào khác, buông ra, trêu đùa, liếm mút, làm đi làm lại, trình độ này khiến cô hoài nghi liệu có phải là kinh nghiệm học từ người đẹp kia không? Từ trước đến nay, anh rất ít khoe khoang kỹ thuật đa dạng, lúc trước, người khoe khoang toàn là cô.
Càng làm cho Qua Việt Tú trong lòng cáu giận là bàn tay của cô dừng trên vai anh càng làm anh hăng hái, giữ chặt đầu cô bằng hai tay khiến cô chỉ có thể bị động ngẩng cổ ra sau, theo góc độ mà anh muốn, đầu lưỡi khơi gợi một trận mưa rền gió dữ.
Một lúc lại biến cô thành chú chó nhỏ được sủng ái, một lúc lại biến cô thành kẻ thù để cắn xé, một chốc lại như nhẹ nhàng an ủi cô...một lúc lại như người yêu lâu lắm mới gặp lại...trong chốc lát....
Đôi mắt nhắm lại lúc nào Qua Việt Tú không biết; bàn tay khi nào từ nắm đấm biến thành gắt gao ôm lấy phần cô của anh, Qua Việt Tú cũng không biết.
Nhưng khi anh buông cô ra, trán cô tựa trên hõm vai anh, trạng thái như một người chết đuối mới được vớt lên từ biển sâu.
Mà anh thì sao?
Anh đang cùng chủ nhà trò chuyện vui vẻ, ngữ khí không mang theo chút gợn sóng.
Chủ nhà liền nói ba tiếng "Các bạn với những người châu Á trong nhận thức của ta không hề giống nhau, ta thích các bạn rồi đó, những người bạn châu Á của ta" nói xong, môi tiến đến má của tình nhân trong ngực, mạnh mẽ hôn một cái. "Cô giống với người phụ nữ của ta, đều là những con mèo hoang"
Chủ nhà bắt đầu nói chuyện phụ nữ.
Phụ nữ xinh đẹp là bình hoa, phụ nữ xinh đẹp đanh đá là mèo hoang nhỏ, phụ nữ thân thể cường tráng thích hợp sinh đẻ con nối dõi, phụ nữ hơi có chút năng lực chính là "không an phận thủ thường"
"Đầu óc ngu si tứ chi phát triển" Qua Việt Tú ở trong lòng âm thầm mắng một câu, đứng dậy khỏi người Tống Du Liệt, thong thả ung dung trở lại chỗ ngồi của mình.
Người hầu nâng khay thuốc lá được xếp thành hình kim tự tháp lên, đưa cho mỗi người đang ngồi một phần.
"Mấy ngày trước người bạn Columbia của ta đặc biệt cho người đem đến, hàng nóng đấy" ngữ khí của chủ nhà đầy đắc ý, chọn một điếu đặt trước môi, ngửi nhẹ, tấm tắc khen ngợi.
Hai đứa trẻ được mang rời khỏi lều, bởi vì bố của nó nói "Ngày mai đi học, không thể chơi quá muộn".
Qua Việt Tú nhìn theo hai đứa nhỏ rời đi.
Ở châu lục này, cho dù là nơi được công nhận là có nền kinh tế phát triển nhất và luật pháp hoàn thiện nhất Nam Phi, Cape Town, Johannesburg vẫn có thể tùy ý thấy du khách được chào hàng phi. Lá cây của người bán hàng rong.
Phi. Lá cây được biết đến là cây gai.
Những người bán hàng rong luôn làm thành bó phi, nói với bọn trẻ "các cháu có muốn làm một vì sao không? Nó có thể giúp mong muốn của các cháu thành hiện thực", "cháu muốn ở nhà to, lái xe xịn không? Nó sẽ giúp mong muốn của các cháu thành hiện thực"; "cháu muốn nhà chất đầy đô-la không? Một ngụm thôi là cháu có thể có được"
Những người bán hàng rong dương dương tự đắc khoe khoang "Bọn nó không gì là không làm được."
Đúng vậy, có lẽ bọn nó không gì là không làm được. Làm cho một người phụ nữ sáng sớm ngày nọ mở cửa sổ ra, cho rằng trên vai của mình đang mọc cánh, mở cửa sổ ra, cho rằng đó là con đường đến bầu trời.
Nếu lúc đó người phụ nữ tình nguyện nhìn xuống, bà sẽ nhìn thấy một cô gái nhỏ trong lòng ôm một bó hoa bách hợp chờ làm mẹ vui lòng.
Cô bé đó lúc đó chỉ mới mười hai tuổi.
Tổ chức bạo lực tổ chức party, làm sao có thể thiếu món "không gì là không làm được"
Bóng dáng hai đứa trẻ mới vừa biến mất, một số người chờ không nổi cái việc hít mây nhả khói kia.
Chủ nhà hình như không vội tận hưởng tư vị mỹ diệu kia, hắn đang nhìn hai vị khách của mình, dò hỏi "Những người bạn châu Á của ta, các bạn sao vậy? Còn không mau hành động đi?" lại có vẻ hơi trào phúng "ta biết ngay kết quả sẽ như thế này mà, người châu Á trước giờ đều chỉ ăn nói dễ nghe thôi"
Qua Việt Tú gục đầu xuống, trong không khí nồng đậm lá cây gai, tư tưởng tiến vào trạng thái hỗn độn.
Cũng không biết qua bao lâu, cô nghe thấy tiếng cười, tiếng cười rất chói tai, theo tiếng cười, cô nhìn thấy người đàn ông ngồi trước lá cờ Mỹ, ông ta cười rất sung sướng, ngũ quan nhìn rất quen, nhìn nhiều lần liền nhớ ra, đó là lão đại phụ trách đẩy mạnh tiêu thụ của "băng đảng nước Mỹ"
Trong tay hắn cầm một điếu thuốc, cười với cô rất nhiều lần, chẳng lẽ trên mặt cô có gì kỳ quặc sao?
Tay xoa xoa mặt, không có mà, đều sạch sẽ mà.
Lại nhìn hắn, lần này Qua Việt Tú phát hiện, hắn không phải cười với cô, mà là cười với người bên cạnh cô. Nghiêng mặt qua, Qua Việt Tú nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Tống Du Liệt, quả mâm xôi ngọt ngào của cô.
Một bên sườn mặt quả mâm xôi của cô như ẩn như hiện trong làn khói. Qua Việt Tú muốn dựa sát vào làn khói để thấy rõ ràng một chút.
Một vòng khói nồng đậm hướng vào cô, tay mạnh mẽ xua chúng đi, vòng khói thứ hai lại tiếp tục theo sát, ùa vào mặt cô. Sương khói tan đi, Tống Du Liệt cười như không cười nhìn cô, giữa ngón trỏ và ngón giữa có một màu đỏ tươi.
Đã thấy rõ, tay tức giận đến phát run, muốn lớn tiếng chất vấn, vòng khói thứ 3 khiến cô ho liên tục gập người thành góc vuông. Tiếng ho khan càng lúc càng lớn, lớn đến nỗi nước mắt cô chảy ra.
Qua Việt Tú đứng lên, dù làm gì cô cũng phải bắt Tống Du Liệt quỳ xuống đất xin tha thứ. Trước khi khiến Tống Du Liệt quỳ xuống xin tha thứ, cô phải lấy cái thứ độc hại trên tay của anh ra.
Chính cái thứ độc hại đó là biến một buổi sáng sớm tươi đẹp thành một hồi ly biệt vĩnh viễn. Cái thứ độc hại đó đã hại chết mẹ, Tống Du Liệt biết điều đó.
Nhào đến tay của Tống Du Liệt nhưng nửa đường lại bị bắt được.
Người trong lều đều đứng lên, buổi party sắp nghênh đón midnight coundown (đếm ngược đến nửa đêm)
Tay bị Tống Du Liệt mạnh mẽ chế trụ, cơ thể giống như một u hồn bị mang rời khỏi lều trại, một tiếng "bang", rất nhiều bọt nước rơi trên mặt cô, những cột nước lớn từ trên trời rơi xuống.
Qua Việt Tú đã ở trong hồ nước. Nước trong hồ không tới eo, xung quanh đều là người, những người này đang liều mạng vặn vẹo cơ thể, có người đứng ở chỗ cao cầm súng nước bắn xuống, mỗi một cột nước bắn lên đều có thể gợi lên những tiếng thét chói tai, tiếng thét chói tai cùng với nhạc điện tử.
Tiếng thét chói tai hình như rất dễ lây lan.
Sau những tiếng thét của bọn họ, hình như nó không còn đủ để thể hiện những cảm xúc bất chợt nữa.
Qua Việt Tú đã trưởng thành rồi sao?
Không có!
Qua Việt Tú vẫn luôn dừng lại ở năm 12 tuổi ấy, vào buổi sáng sớm tươi đẹp kia.
Hôm đó quả thật là một buổi sáng sớm tươi đẹp...
Giơ cao đôi tay, đong đưa theo nhạc điện tử, vừa hét thật to vừa nhìn bản thân cô đạp lên chân của bức tượng mosaic màu xanh lam, cho dù chân cô bước đến nơi nào, cũng sẽ có một đôi chân khác như bóng với hình.
Đừng giả vờ nữa!
Cô hét lên cho đến khi không còn sức lực nữa, dùng hết sức lực cuối cùng, chân hung hăng đạp lên đôi chân từ đầu đến cuối vẫn cứ không buông tha cho cô.
Ngẩng đầu lên.
Hung hăng nhìn chằm chằm người gần trong gang tấc.
"Anh có thể cự tuyệt" Ngửa đầu, chất vấn.
"Cự tuyệt cái gì?"
Cho rằng cô đang phát bệnh, cái gì cũng đều không phân biệt rõ phải không?
"Phi. Lá cây!"
Hình ảnh Tống Du Liệt hít mây nhả khói lúc này vô cùng rõ ràng, tư thế kẹp thuốc vô cùng mê người, trong làn khói híp mắt nhìn cô, rõ ràng là đang thưởng thức bộ dáng cô phát bệnh mà
Nhìn xem, người bệnh tâm thần với người ngu ngốc thật ra không có gì khác nhau cả.
"Hóa ra là nói cái này hả?" anh nở nụ cười, nhưng không phải cười với cô mà là cười với người phụ nữ da đen đứng bên bể bơi, vừa cười vừa ghé sát vào tai cô "tại sao tôi phải cự tuyệt? Đúng, đúng vì để trong lòng Qua Việt Tú dễ chịu hẳn là nên cự tuyệt, nếu không phải vì người bạn tốt kia của cô thì Tống Du Liệt cũng không đến mức tranh vũng nước đục này."
Qua Việt Tú phải thừa nhận, Tống Du Liệt nói trúng một nửa tâm tư của cô.
"Không vui? Qua Việt Tú, chúng ta hiện tại đang ở địa bàn của người ta, chú ý nhập gia tùy tục" anh nói với cô vậy.
Qua Việt Tú chạm vào khóe mắt, trước đó không lâu nơi đó là nước mắt, cô còn nghĩ là do khói hun thôi, bây giờ nghĩ lại, không phải thế.
"Khó chịu?" anh ôm cô vào trong ngực, dùng ngữ khí che chở nói "nếu nói đây không phải là lần đầu tiên tôi chạm vào thứ này, em có cảm thấy dễ chịu hơn không? Khi nói về triết học, em phải tràn đầy nhiệt tình, thời trang em cũng biết một chút. Khi em tham gia vào bất kỳ lĩnh vực gì, thế giới này hình như đều đáng sợ hơn một chút. Đây là những gì về thế giới này mà Qua Hồng Huyên đã dạy cho Tống Du Liệt, có muốn tôi nói cho em biết thế giới ngoài kia có bao nhiêu thú vị không?"
Tim, dưới tình huống không lường trước, nhẹ nhàng co rút lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.