Tôi không nhớ mình ra khỏi quán cà phê lúc mấy giờ, còn lại chút ý thứctỉnh táo tôi liền gọi điện cho Tần Xuyên bảo cậu ta tới đón mình. TầnXuyên nhanh chóng xuất hiện, tôi vùi mặt vào gối ngồi khóc bên đường,Tần Xuyên ngồi xuống, đỡ vai tôi rồi gọi: “Kiều Kiều, Kiều Kiều!”
Giống như người đang gặp ác mộng được đánh thức, tôi ngẩn đầu nhìn Tần Xuyên, ngẩn ra bảo: “Tần Xuyên, tôi muốn uống rượu.”
“Đi, tôi uống cùng cậu.” Tần Xuyên không hề do dự.
Chúng tôi đến một quán bia lớn, Word Cup được tổ chức ở Hàn và Nhật đã bắtđầu, nhà hàng nào cũng có sự chuẩn bị chu đáo, bày một dọc ghế nhựa màutrắng tràn ra cả ngoài đường, từng két bia chất cao ngất nơi góc tường,chúng tôi đi thẳng đến đó khiêng một két ra, Tần Xuyên chẳng can tôi,cậu ta gọi thêm lạc và thịt xiên nướng, gân bò nhiều ớt, cánh gà nướngmật ong, bánh bao phết tương cà, ngoài ra nhất định phải có thận lợn.Tôi căn bản chẳng cần nhìn menu, bởi những món tôi thích Tần Xuyên đềubiết. Đi với Dương Trừng tôi cũng không cần gọi món, bởi những thứ đồ ăn cao cấp đó tôi chẳng biết món nào, tôi nghĩ chắc anh chẳng biết món nào tôi thích món nào tôi không thích, mà chỉ dựa vào giá tiền để gọi.
Sự so sánh ấy khiến tôi thấy chua xót, không rõ tại sao mình đã biết khónhư vậy mà vẫn lao vào, chọn một người không sống cùng thế giới như thế.
“Tần Xuyên, trên thế giới này tại sao lại có người chẳng giống cậu chút nào vậy?”
“…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-nien-thieu/2180581/quyen-2-chuong-5-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.