Sau đó tất cả mọi kýức của tôi đều biến mất, lúc tỉnh lại, tôi, Tần Xuyên, Cá Muối đang nằm ở trên giường. Cá Muối rúc vào lòng tôi, lưng uốn cong thành hình chữ Cnhỏ, tôi nằm trong lòng Tần Xuyên, cũng cong thành hình chữ C nhỏ. Có lẽ vì tôi khẽ cựa quậy nên đã đánh thức cậu ta, cậu ta tự nhiên đặt taylên người tôi, tôi quay lại, chăm chăm nhìn vào gương mặt đang “say ngủ” của Tần Xuyên, sau đó không khách khí cho cậu ta một cái tát.
“Làm gì thế?” Tần Xuyên ôm đầu kêu lên.
“Cậu không biết là từ nhỏ cậu đã không thể giả vờ ngủ à! Lông mi rung rung như cánh bướm đêm ấy!” Tôi phì cười chế nhạo.
“Đó là do tôi sợ khi cậu tỉnh lại thấy tôi sẽ ngượng!” Tần Xuyên nhướng mày, cãi chày cãi cối.
“Ngượng gì?”
“Tối qua uống nhiều nên quên hết rồi à?”
“Chuyện gì?”
“Thôi, cậu quên luôn đi!” Tần Xuyên cố nhịn cười quay mặt đi.
“Nói mau!” Tôi túm chặt áo cậu ta.
“Trên đường về cậu cứ gào lên hát Cùng em đi xem mưa sao băng rơi trên trái đất này.”
“… Sau đó?”
“Rồi gào lên với đèn đường là sao băng rơi rồi, chắp hai tay để cầu nguyện.”
“… Sau đó?”
“Về nhà ôm Cá Muối khóc rống lên, lông của nó bị cậu làm ướt hết cả.”
“… Sau đó?”
“Ép tôi phải hứa nếu tới năm ba mươi tuổi còn không có ai rước cậu, tôi phải lấy cậu.”
“Cút!” Cuối cùng tôi cũng đỏ bừng mặt nổi cáu, “Đừng tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-nien-thieu/2180580/quyen-2-chuong-5-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.