“Đáp án của tôi chính là viên kim cương đỏ trên màu hình.”
“...!!”
“À lôi! Cô ta đang đùa sao?”
“Câu hỏi như thế mà trả lời như này, đúng là người chưa hoàn thành chương trình tiểu học mà.”
“Theo tôi thấy, cô gái đó là ngốc bẩm sinh.”
“Ha ha ha…”
Tiếng người bàn tán, cười chế giễu bên tai Nhiễm Tranh nhưng cô không hề thấy tự ti. Ngược lại, trong đầu cô lại có một suy nghĩ mới.
Mạch Ngạn bây giờ lại nhìn cô với ánh mắt khán phục.
“Mình đã mong đợi một đáp án buồn cười của cô gái này nhưng cô ta cứ vậy mà nói ra đúng đáp án của câu hỏi. Cô gái này không hề ngốc!”
Vẻ mặt hắn đầy nghiêm túc.
“Cô gái, cô đã chắc chắn rồi chứ?”
“Tôi chắc chắn.”
Từ ánh mắt kiên định của Nhiễm Tranh, tên đầu bếp trưởng chắp nhai tay ra phía sau, ưỡn ngực về phía trước im lặng một lúc.
Sở Trạch đang bị bắt giữ vô cùng lo lắng cho cô. Vì cậu ta biết đáp án mà cô đưa ra là sai. Nhưng bản thân nhu nhược không thể giúp được cô, Sở Trạch vùng vẫy trong sự tuyệt vọng của bản thân.
“Ưm ưm…”
“Bây giờ tôi có thể biết đáp án rồi chứ?”
Nhiễm Tranh nhìn tên đầu bếp vẫn giữ gương mặt ngây thơ, trong sáng của mình. Đôi mắt lấp lánh nhìn ông ta như một đứa trẻ đang chờ đợi quà từ người lớn.
“Đáp án là...1.”
Tên đầu bếp trưởng cắn răng thừa nhận đáp án của Nhiễm Tranh là đúng. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh/2876997/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.