“Nếu không chọn thì tôi xem như cô đã chọn cái chết.”
Đầu súng liền nhắm thẳng về phía Nhiễm Tranh, ông ta nheo mắt lại ngón tay dần cung lại, bóp cò.
Nhìn thấy ông ta đang có ý định bắn mình, Nhiễm Tranh nắm chặt tay mình, hai chân cô linh hoạt chuẩn bị một pha né đạn nhưng không để Sở Trạch bị thương. Ấy vậy, khi viên đạn chuẩn bị bắn ra thì một giọng nói trầm thấp cất lên.
“Dừng lại!”
Tên đầu bếp trưởng dừng lại hành động của mình, ông ta quay đầu về nơi phát ra âm thanh. Giọng hùng hổ:
"Ai vừa lên tiếng ?"
"Là tôi."
Mạch Ngạn đứng dậy, vẻ mặt điềm nhiên nhìn ông ta. Hắn sải từng bước dài đi đến bên cạnh tên đầu bếp trưởng.
"Chính tôi là người đã kêu ông dừng lại, ông có ý kiến gì sao?"
Nhiễm Tranh đứng gần bên phát hiện người đang nói chính là người đàn ông đêm đó. Cô há hốc mồm nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình, trong lòng thầm nghĩ:
"Bất ổn rồi! Mình lại quên mất người đàn ông đó cũng có mặt ở đây. Cầu mong thần linh cho anh ta không nhận ra mình."
Hai tay Nhiễm Tranh chắp lại, nhắm mắt thành tâm cầu khẩn ông trời.
"Hừm, cũng là người sắp chết tới nơi lại muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân. Thật nực cười!"
Tên đầu bếp trưởng không một chút do dự chĩa đầu súng về phía Mạch Ngạn, ông ta nhắm thẳng vào vị trí trung tâm trên người hắn chuẩn bị bóp cò. Trong lòng thầm nghĩ đến lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh/2876996/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.