“Em bé của cha, dậy thôi! Mặt trời đã mọc qua khỏi đỉnh đầu rồi.”
“Gì mà em bé?”
Mạch Ngạn không có ý định thức dậy nhưng nghe cha của hắn gọi mình là “em bé” làm hắn bừng tỉnh. Hắn không thích cha gọi hắn như thế. Hiện tại, hắn đã là một thanh niên có thể chịu mọi trách nhiệm của mình làm. Mạch Ngạn nhăn nhó mặt mày nói với Thiếu Kình:
“Con bây giờ đã hai mươi hai không phải là đứa trẻ hai tuổi. Cha gọi thế người hầu nghe được thì con biết đem mặt giấu ở đâu.”
“Cái gì? Không phải em bé à! Hai mươi hai tuổi chứ gì. Được thôi.”
Chiếc chăn Mạch Ngạn đang đắp, Thiếu kình trực tiếp lấy tay kéo xuống. Ông nói mỉa mai:
“Không phải em bé thì dậy đi, dậy mà đi làm, chuẩn bị đồ ăn, tất cả mọi thứ.”
”Oa oa…em bé của cha đây. Để em bé ngủ một chút đi mà.”
Không biết hắn lấy động lực từ đâu liền khóc “oa oa” tự nhận bản thân là một đứa trẻ. Ông cha thấy con trai lười đến mức đó thì thở dài, buông chiếc chăn ra. Thiếu Kình nghiêm túc nói với hắn:
“Cậu cứ tiếp tục ngủ đi, còn con trai tôi..tôi muốn thấy mặt nó trong bữa ăn sáng. Nếu như không gặp được thì đừng trách người cha tệ bạc này."
Nói xong, Thiếu Kình đi ra ngoài đóng cửa lại một cái “rầm”.
Mạch Ngạn nằm trên giường bị lời đe dọa của cha khiến hắn phải ngồi bật dậy kéo chăn ra khỏi người.
“Không ngủ nữa.”
Bữa sáng của hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh/2876982/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.