“Mạch Ngạn, con vẫn chưa nói cho cha biết vụ ở Paris là sao.”
“Chuyện đó có đáng gì đâu cha.”
Thiếu Kình nhíu mày.
“Không đáng? Không đáng mà ti vi đưa tin hòn đảo biến mất. Như vậy còn chưa đủ “đáng” để nói cho cha biết sao? Con có biết người làm cha này có tâm trạng như thế nào khi hay tin con trai trên đảo đó không?”
Hắn không giải thích với ông, nhỏ tiếng nói:
”Xin lỗi.”
“...”
Nhìn Mạch Ngạn, ông biết rõ tính của hắn. Một khi hắn không muốn dù ông có cố ép cũng không có kết quả. Thiếu Kình im lặng một lúc lâu mới cất giọng nói:
“Con…”
Reng reng !!!
Chuông điện thoại reo lên phá hỏng bầu không khí của hai người.
Mạch Ngạn vội thò tay vào túi quần lấy điện thoại.
“Xin lỗi con có điện thoại.”
Nhưng khi tay chạm vào túi quần thì hắn phát hiện điện thoại không có.
“Xin lỗi, đó là điện thoại của ta.”
“.…”
Vì chuông điện thoại giống nhau nên làm hắn nhận nhầm. Mạch Ngạn không nói gì quay mặt đi chỗ khác.
“A lô, phải…đúng vậy…”
Cuộc trò chuyện chưa đến một phút đã bị tắt ngang bởi Thiếu Kình. Ông cất điện thoại vào trong túi, thở dài.
“Ta có việc bận rồi, không nói chuyện với con được.”
Ông đứng dậy chỉnh lại nút áo của mình. Trước khi rời đi, Thiếu Kình đặt tay mình lên đầu Mạch Ngạn. Giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp của một người cha:
“Hãy nhớ, đừng để bảo thân gặp nguy hiểm. Sẽ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh/2876978/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.