Nhiễm Tranh với lấy con dao gọt trái cây trên bàn. Không biết là có sự sắp đặt từ trước của Mạch Ngạn hay con dao vốn đã được đặt trong phòng. Nhưng mặc kệ đó là sắp đặt hay là gì, cô cầm con dao kề vào cổ tay mình. Chỉ cần dùng một lực nhỏ là máu có thể tuôn ra bất cứ lúc nào.
Sắc mặt Mạch Ngạn trở nên hoảng hốt, hắn không nghĩ cô sẽ làm chuyện tồi tệ.
”Này, cô đừng có làm bậy. Đây là phòng tôi thuê, có chết thì cũng đợi tôi báo với người nhà cô một tiếng để họ chuẩn bị tang lễ.”
“Anh!! Mau cút ra ngoài cho tôi!!”
“Được, tôi cút là được chứ gì.”
Mạch Ngạn mở khóa cửa đi ra khỏi phòng. Hắn định bước đi nhưng lại nghĩ bản thân giống như một chú cún bị chủ nhân đuổi đi. Lúc này, hắn ý thức được bản thân. Mạch Ngạn tự hỏi chính bản thân mình:
“Đây là phòng của mình, tại sao mình phải nghe lời cô ta như cô ta mới là chủ của căn phòng này. Thật nực cười! Mình là Tô Mạch Ngạn, là một người dư thừa những thứ mà người khác không có vậy và cô ta cũng chả là gì so với mình.”
Nghĩ đến bản thân bị dắt mũi, hắn không chấp nhận liền mở cửa phòng ra muốn đối chấp với cô.
“Này cô..”
“Anh còn chưa chịu đi à?”
Nhiễm Tranh cầm con dao chĩa thẳng về hướng hắn nói.
“Ý tôi là…chúc cô ngủ ngon.”
Cạch!
Cánh cửa phòng lập tức đóng lại.
“Mịa kiếp! Làm cún con cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh/2876933/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.