Chương trước
Chương sau
“Ha ha…hôm nay trời nhiều sao thật!”

“Đó không phải là vấn đề.”

“Rượu uống hết rồi hay để tôi đi mua thêm cho sếp nha.”

Vô Tư đứng dậy muốn chùn khỏi hiện trường.

“Đứng lại.”

“...”

Biết bản thân không thể thoát khỏi móng vuốt của Mạch Ngạn, Vô Tư quay lại nhìn hắn. Trong đầu cậu ta không ngừng suy nghĩ đến kế sách cứu rỗi bản thân mình.

“Tôi nói cậu…”

Reng reng reng!

Tiếng chuông điện thoại reo lên cắt ngang lời hắn. Mạch Ngạn cầm điện thoại lên xem nhưng lại thấy số lạ, hắn không quan tâm liền bấm tắt.

“Tôi nói…”

Ting ting!!

Một lần nữa, Mạch Ngạn phải lấy điện thoại ra xem. Lại là số điện thoại kia, hắn nhíu mày. Không biết kẻ nào chán sống dám quấy rối cuộc nói chuyện của hắn. Mạch Ngạn tối sầm mặt lại mở điện thoại lên muốn chặn người này nhưng dòng tin nhắn đã làm sắc mặt hắn thay đổi. Từ tức giận chuyển sang cười tủm tỉm một mình như ăn phải trái ngọt.

“Vô Tư, chúng ta trở về thôi.”

Mạch Ngạn đứng dậy, tiện tay ném chai rượu qua một bên. Hắn cứ cười cười lên xe làm Vô Tư đứng ở bên không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nhưng dù vậy, cũng nhờ có người đó đã khiến cho cậu ta thoát được kiếp nạn này. Vô Tư thầm cảm ơn người đó nghìn lần.

“Vô Tư, cậu làm gì đứng đó lâu vậy. Mau lên lái xe đi.”

“Dạ dạ, tôi lái liền đây.”

Cạch!

“Xin mời mọi người.”

“Cảm ơn.”

Đỗ Như đi vào trong phòng, bà không ngừng quan sát mọi thứ ở đây để đảm bảo rằng không có thứ gì nguy hại. Những người khác liền đi theo sao bà.

“Chào các cô gái, cuối cùng các người cũng đến.”

Trước mặt Đỗ Như và mọi người là một người đàn ông với mái tóc bạc. Ông ta so với Tư Đồ Lạc Lam có phần “cứng” hơn.

“Ông là…”

Đỗ Như đề phòng nhìn ông ta.

“Nhìn cô tôi có thể đoán được cô là Đỗ Như, đúng không?”

“Sao ông biết!”

“Ha ha…người của bạn tôi làm sao tôi không biết được.”

Bà nắm chặt tay mình, ánh mắt sắc bén nhìn ông ta.

“Nếu ông đã biết rõ như vậy thì chúng tôi cũng không cần giới thiệu làm gì. Bây giờ thì đến lượt ông giới thiệu về bản thân mình.”

“Được được, ta tên là Hoắc Mạc Cách, một chuyên gia về đá quý.”

“Hết rồi?”

“Đúng.”

Hoắc Mạc Cách ung dung nói. Ông ta thân thiện mời họ ngồi xuống. Sau đó cho người đem nước lên tiếp đón mọi người.



“Các người cứ tự nhiên, lên chung một thuyền đều là người nhà của nhau.”

“Chúng ta không hề chung thuyền với ông, chúng tôi chỉ làm việc theo nhiệm vụ của ông chủ.”

Hinh Khê khoanh tay trước ngực đáp trả lời của Mạc Cách khiến ông ta tối sầm mặt, trông giận dữ.

Nhìn thái độ tiêu cực của Hinh Khê, bà buộc phải lên tiếng nhắc nhỡ. Nếu không mấy người trẻ như Hinh Khê sẽ làm hỏng chuyện mất.

“Hinh Khê không được nói như vậy, mau xin lỗi ngài Mạc Cách.”

“Xin lỗi! Nhưng cháu nghĩ mình không nói gì sai thưa dì.”

Dù bị nhắc nhỡ nhưng Hinh Khê nhất định không chịu sửa sai. Ả cứng đầu không xin lỗi Mạc Cách. Điều như khiến Đỗ Như trở nên khó xử. Có lẽ, đây cũng là lý do mà Tư Đồ Lạc Lam không muốn mấy người trẻ làm nhiệm vụ nguy hiểm. Sự cứng đầu sẽ khiến chúng dễ dàng mất mạng.

Bà thở dài, đành phải tự mình xin lỗi thay cho Hinh Khê. Dù sao, Hinh Khê cũng là người bạn duy nhất của Nhiễm Tranh. Bà cứ xem là xin lỗi thay cho cô gái vậy.

“Ngài Mạc Cách, trẻ nhỏ không hiểu chuyện mong ngài bỏ qua cho cô ta.”

Hành động cúi đầu một cách tử tế của Đỗ Như vô tình khiến ông ta hài lòng. Mạc Cách bỗng cười phá lên.

“Không sao, không sao! Trẻ nhỏ chưa hiểu chuyện có thể dạy lại, quan trọng là thái độ của phụ huynh có biết điều hay không. Đỗ Như, cô có biết vừa rồi tôi đã nhìn thấy gì không?”

Bà không hiểu ý của ông ta, liền lắc đầu.

“Tôi thấy ông bạn già của tôi đúng là có mắt nhìn người đấy ha ha ha…”

“...”

Bàn tay Đỗ Như vô thức siết chặt lại. Cố kìm chế cục tức này. Nếu không phải làm nhiệm vụ bà đã đánh bay mấy cái răng của ông ta.

Bạn của Tư Đồ Lạc Lam đều là những tên không ra gì giống như ông!

“Chẳng phải ngài gọi chúng tôi đến đây để nói chuyện cần nói sao. Bây giờ là thời điểm thích hợp để nói rồi nhỉ!”

“Trông cô nghiêm túc làm tôi sợ đấy.”

Mạc Cách nói đùa với Đỗ Như nhưng sắc mặt ông ta lại nghiêm túc. Ông ta liền bún tay một cái, tên thuộc hạ lập tức đứng phía sau.

"Mau đem thứ tôi cần đến đây.”

“Dạ rõ thưa ngài.”

Một lúc sau, tên thuộc hạ trở lại trên tay cầm theo một tấm bản đồ. Hắn ta đặt nó xuống bàn theo lệnh của Mạc Cách, sau đó lùi về sau.

Nhìn tấm bản đồ trên bàn, Đỗ Như cảm thấy tò mò. Chẳng hiểu ông ta đang muốn giở trò gì.

“Ngài Mạc Cách tấm bản đồ này là…”

“Nó chính là bản đồ về Vương Quốc Anh hay chính xác hơn là bản đồ về nhiệm vụ lần này.”

Đỗ Như khẽ nhíu mày hỏi:

“Nhiệm vụ lần này của chúng tôi là gì?”

“Trộm viên đá xanh dương thời cổ đại và tờ giấy ký kết chiến tranh giữa Iceland và Vương Quốc Anh.”

(Đây chỉ là truyện hư ảo, không có thật.)

“Trộm đá tôi có thể hiểu nhưng giấy ký kết chiến tranh giữa hai nước có liên quan gì đến chúng tôi. Ngài Mạc Cách có nhầm lẫn gì không?”

Song Khuê không đồng tình với việc này. Mặc dù đến đây để làm nhiệm vụ nhưng chiến tranh giữa các nước với nhau nó không hề nằm trong danh sách nhiệm vụ phải làm. Cô ta còn nhớ trước đây, ông chủ từng nói những nhiệm vụ liên quan đến chiến tranh, chết chóc nên tránh sang một bên. Chính vì vậy, cô ta không thể nào chấp nhận được nhiệm vụ này và tất cả mọi người.

“Con bé nói đúng. Ngài cũng biết chúng tôi xuất thân từ một tổ chức Thieves, những kẻ trộm. Còn về chiến tranh giữa các nước không hề liên quan đến chúng tôi.”

”Các cô làm sao vậy? Tôi chỉ nhờ các cô lấy tờ giấy ký kết thôi. Hơn nữa, việc mà tôi kêu các cô làm chính là lấy tờ giấy, công việc của một kẻ trộm. Tôi đây đã tính toán hết mọi thứ trước mới nhờ đến sự giúp đỡ của các cô. Chính vì vậy, việc làm này không hề đi quá giới hạn của một Thieves.”

“Ông…”



“Song Khuê!”

Cô ta tức giận nhóm người lên, An Dao vội nắm vai cô lại. Bởi An Dao biết lúc này không phải là lúc tức giận. Ông ta đã đưa ra bằng chứng cho bản thân mình. Tạm thời án binh bất động chờ đợi thời cơ.

An Dao nhìn qua Đỗ Như nói nhỏ:

“Đỗ Như, cô thấy chuyện này sao?”

“Tạm thời cứ để ông ta nói những gì mà ông ta muốn chúng ta làm. Sau đó hẳn hành động, không muộn.”

“...Ừm.”

…...

“Tên đó đã đến đây rồi à.”

Người đàn ông cầm ly rượu vang trên tay lắc nhẹ, khóe môi cong nhẹ, ánh mắt hướng về khung cửa sổ trước mặt. Một làn gió nhẹ thổi vào bên trong phòng, vừa mát lại vừa lạnh.

“Mầm non mới nhú mà sức công phá quá lớn tốt nhất là loại bỏ khỏi trái đất. Đó chính là quy tắc của những kẻ sống sót trong xã hội này.”

“Ông chủ, tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?”

“Tiếp theo à! Sẽ là một điều rất thú vị, ha...”

Hôm sau.

Mạch Ngạn thức dậy, hắn rời khỏi chiếc ghế sofa tay không tự chủ sờ vào lưng của mình. Hắn trước giờ có từng ngủ trên sofa lúc nào đâu. Cơ thể nhứt mỏi cũng là lẻ thường tình.

Ánh mắt phẫn nộ nhìn qua chiếc giường rộng lớn trước mặt. Rõ ràng bản thân mới là người ngủ trên đó mới đúng nhưng cô giá xa lạ kia đã cướp đi nó và chiếm làm của riêng. Thử hỏi, người thuê căn phòng này là ai? Nhưng người bỏ tiền lại không được ngủ ngon, còn người không tiền thì giường êm, chăn ấm. Sao lại có sự ngược ngạo như thế?

Hắn thở dài thu dọn lại chăn gối gọn gàng, đặt trên giường. Lúc rời đi không quên liếc nhìn cô một cái.

“Một tên trộm vặt, tại sao mình lại nghe lời cô ta một cách tự nguyện như thế được? Đúng là điên mất rồi.”

Sau khi hắn bỏ ra ngoài, Nhiễm Tranh từ từ mở mắt ra. Cô đã dậy được một lúc nhưng sợ Mạch Ngạn phát hiện nên cô cố giả vờ ngủ. Đợi hắn rời đi cô mới dám ngồi dậy.

“Xí, anh mà tốt à! Vậy tôi sẽ tốt gấp trăm lần anh luôn đấy.”

Nhiễm Tranh bò ra khỏi giường, cô chạy vào nhà vệ sinh. Lúc sau, cô chuẩn bị ra ngoài. Vừa mở cánh cửa phòng, người ở bên ngoài đã đứng đợi cô sẵn. Nhiễm Tranh giật mình, lắp bắp hỏi:

“Anh..anh là ai?”

Vô Tư nhìn thấy cô đã thức thì cười thân thiện nói:

“Cô quên tôi rồi ư, tôi là Diệp Vô Tư trợ lý của Mạch Ngạn. Cô cứ gọi tôi là Vô Tư.”

“À, ra là anh. Xin lỗi, tôi quên mất gương mặt anh. Mà, sao anh lại đứng trước cửa phòng làm gì?”

Cô nhíu mày nhìn Vô Tư, đừng nói với cô đây là điều mà tên Mạch Ngạn kia kêu cậu ta làm. Nếu là như thế thì tên đó thật đáng ghét, đến cả việc đi lại của cô mà hắn cũng dám cấm cản. Người như thế mà tự nhận mình là tốt ư? Theo cô thấy là tốt ở cái miệng còn cái tâm thì hẹp hòi, mưu mô.

“À, là do sếp bảo tôi đứng ở đây.”

“Ồ!”

Nhiễm Tranh cười một cách giễu cợt, cô khoanh tay trước ngực dựa người vào cạnh cửa. Những gì cô nghĩ có sai đâu. Hắn là một người xấu xa từ lời nói đến hành động. Thật đáng ghét!

“Anh ta..sếp của anh có dặn gì nữa không? Có gì thì nói một lần thì tôi còn biết đường mà tính với anh ta.”

“Hả…à thì sếp nói đợi cô thức dậy mua đồ ăn sáng cho cô. Nói cô muốn đi đâu thì tôi sẽ đưa cô đi.”

“Hứ, anh ta còn nói gì nữa, không cần phải ấp úng với tôi làm gì.”

Cô khinh bỉ nhìn Vô Tư. Ai tốt thì cô còn suy ngẫm riêng tên Mạch Ngạn thì cô không cần phải suy ngẫm, mở miệng có thể biết hắn là loại người thế nào.

“Sếp chỉ dặn tôi những điều đó thôi.”

“Anh nói dối, nhất định là anh ta còn dặn anh phải giám sát tôi nhất cử nhất động, xem tôi làm gì để báo cáo lại cho anh ta có đúng không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.