Trở về nhà, hắn không quan tâm đến người xung quanh mà đi một mạch đến phòng 252.
Cạch!
Tiếng cửa phòng vừa mở ra, hắn giật mình khi nhìn thấy Nhiễm Tranh nằm bất động trên giường. Hắn buông chiếc áo khoác rơi xuống sàn, lao đến bên cô như một cơn gió.
“Này, cô bị làm sao vậy? Mau tỉnh dậy đi, tỉnh dậy nhanh lên!”
Mạch Ngạn giơ hai tay mình áp vào má Nhiễm Tranh không ngừng lắc lư.
“Vì đói quá nên cô mới ngất xỉu đúng không? Nếu như cô tỉnh dậy tôi nhất định sẽ cho cô ăn uống no say, vì vậy làm ơn hãy tỉnh lại đi.”
Dù có cố gắng thế nào, hai mắt Nhiễm Tranh vẫn nhắm chặt lại không một chút cử động. Điều này khiến Mạch Ngạn càng lo lắng hơn. Hắn nhìn thẳng vào mặt cô, nói:
“Nếu như cô không tỉnh dậy thì tôi chỉ còn một cách duy nhất.”
Nói rồi, Mạch Ngạn từ từ cúi đầu xuống. Hắn chuẩn bị hôn hấp nhân tạo cho cô nhưng trước khi điều đó xảy ra, một sự cố bất ngờ đã phá hỏng dự định của hắn.
Nhiễm Tranh mơ mơ màng màng mở mắt ra. Đột nhiên, đập vào mắt cô chính là gương mặt của Mạch Ngạn. Theo phản xạ, cô hét lên:
“Aaaa….”
Nhưng Mạch Ngạn nhanh tay bịch miệng lại, hắn đặt tay lên môi mình, nói nhỏ:
“Là tôi đây. Cô vẫn chưa chết ư!”
Chết?
Nhiễm Tranh ngạc nhiên, trừng mắt nhìn hắn. Tại sao hắn lại bảo cô chết? Cô chết khi nào? Rõ ràng cô chỉ nằm ngủ một lúc thôi mà. Sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh/2876936/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.