Cúc áo bị bung, Dung Muội vội vàng lấy tay che lại, cô đỏ bừng mặt: “Anh, anh nhìn cái gì, lưu manh!”
Đôi mắt Tô Hiển như âm u hơn, ánh mắt anh dần chuyển lên mặt cô, lạnh nhạt nói: “Nửa đêm nửa hôm cô tới gõ cửa nhà tôi, rốt cuộc ai là lưu manh đây?”
Dung Muội: “...”
!!!
Cô che ngực, kéo áo khoác lại, cắn răng nói: “Cũng không biết ai gửi ký hiệu điên khùng kia cho tôi, nếu đã không thừa nhận thì người ta đi được chưa? Bây giờ người ta đi ngay!”
“Đợi đã!” Cánh tay bị nắm lại.
“Sao nào? Thừa nhận rồi à?” Dung Muội oán giận nhìn anh, dường như thật sự rất muốn lấy roi da ra dạy dỗ người đàn ông lì lợm này một trận.
Tô Hiển lạnh nhạt nói: “Tôi thừa nhận cái gì? Tôi chỉ muốn nói với cô, người mổ lợn ở tầng trên lâu lắm không gần phụ nữ rồi, nửa đêm cô ra ngoài không an toàn đâu.”
“Liên quan gì tới anh?”
Tô Hiển sầm mặt: “Ông ta sẽ dọa cô sợ.”
“Tôi không sợ.”
Tô Hiển: “Lấy dao mổ lợn làm hại cô.”
Dung Muội: “...”
Chết tiệt.
Cho dù dọa cô như vậy cũng không thể thừa nhận mình gọi cô tới đây sao?
“Hại thì hại thôi.” Dung Muội cắn răng nói.
Dứt lời, cánh tay cô chạm lên tay nắm cửa.
Anh vội vàng phủ lên tay cô, không để cô mở cửa, giọng nói lạnh lẽo truyền tới: “Còn có thể cưỡng hiếp cô.”
Đậu xanh.
Nghe vậy, cả người Dung Muội cứng lại, bị chọc tức tới nỗi dở khóc dở cười.
Thấy cô không nói gì, anh hơi bẻ tay, khóa trái cửa lại, thờ ơ nói: “Ra sô pha ngủ đi, không cần cảm ơn.”
Nói xong, anh buông tay ra, quay người rời đi trước.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]