Chương trước
Chương sau
Dung Muội nhìn bóng lưng cao gầy của anh mà nghiến răng liên tục.

Được lắm!

Hay lắm!

Không phải anh cứng miệng sao, nếu đã để cô ở lại, để xem cô hành hạ anh thế nào.

Dung Muội che ngực, đá bay giày, hằn học đi vào trong.

Căn phòng này không lớn như Dung Muội tưởng tượng, bên ngoài còn rất cũ, nhưng đi vào trong mới nhận ra sạch sẽ tới kinh người.

Trong căn phòng chỉ bảy, tám chục mét vuông, nền nhà được lát đá màu đen, tường màu xám và trắng, sạch sẽ, đơn giản, đồ đạc rất ít, được sắp xếp chỉnh tề.

Hoàn toàn không giống nơi ở của một người đàn ông độc thân bình thường.

Hơn nữa, trong phòng ngủ trải tấm thảm màu trắng trải rất đẹp, dường như còn khá đắt. Phòng ngủ không rộng lắm, giường chiếm một nửa diện tích. Giường cũng rất mới, trải ga màu xám, chăn mỏng màu đen.

Tất cả đều khiến Dung Muội cảm thấy nghi hoặc.

Anh nào giống một thợ sửa xe?

Tô Hiển đi tới, Dung Muội để ý thấy anh lại đi chân trần, mặc bộ đồ ngủ mỏng, rộng rãi. Cô chợt đi theo anh, cho tới khi...

“A!” Dung Muội đột nhiên va vào lưng anh, cô đau đớn hét một tiếng, xoa đầu mũi cay cay, mặt trông rất đáng thương.

Tô Hiển quay đầu nhìn cô, giọng điệu thản nhiên: “Cô vào đây làm gì, không phải bảo cô ngủ ở sô pha bên ngoài sao?”

Dung Muội bĩu môi, không phục, ngồi thẳng lên chiếc giường mềm mại: “Hứ, tôi mặc kệ. Người ta muốn ngủ trên giường, người ta là người mẫu đó, anh biết không? Cơ thể mềm mại này sao có thể ngủ ở sô pha được? Ngủ ở đó sẽ khiến da người ta bị tím đấy, hiểu không?”

Khóe mắt Tô Hiển giật liên hồi.

Bầm tím không phải do đi ngủ mà có, mà là do ăn đấm thì đúng hơn?

Nói xong, Dung Muội quay người, cởi áo khoác ra, để lộ chiếc áo sơ mi bằng lụa gợi cảm, nằm thẳng lên trên giường.

...

Từ đầu đến cuối anh không hề tiến tới, ít nhất hiện tại cũng không thể.

Trong bầu không khí thoang thoảng một mùi hương giống như mùi hoa cỏ, sau đó dần bủa vây lấy cơ thể yêu kiều của cô.

Anh nhìn chằm chằm người cô, tới nỗi sắp thiêu đốt lưng cô rồi, lúc này anh mới nghiêng người đi ra ngoài.

Im lặng, không nói gì.

Dung Muội nghe tiếng anh rời đi, cô thò đầu ra khỏi chăn, ánh mắt mang theo sự mơ màng, người đâu?

Anh gọi mình tới, rồi cứ thế rời đi?

Cô nằm trên giường rồi mà?

Dung Muội tổn thương. Lẽ nào cô không quyến rũ sao?

Nhưng không biết tại sao, khoảnh khắc Dung Muội thò đầu ra đã cảm thấy hơi chóng mặt. Có lẽ do đang nằm trên chiếc giường mềm mại khiến cô bất giác thấy buồn ngủ, nên thấy mệt mỏi.

Trên giường có mùi hương của anh, thoang thoảng, thanh mát, sạch sẽ, khiến cô cảm thấy rất thân thuộc, yên tâm.

Cô cuộn chăn lại, bắt đầu nhắm mắt.

Bỏ đi.

Không phải anh không muốn ngủ chung với cô sao? Vậy để anh ngủ ở sô pha đi.

...

Đêm khuya yên tĩnh.

Khi bóng hình cao gầy xuất hiện ở cửa phòng ngủ lần nữa đã là mười lăm phút sau. Đèn trong phòng ngủ vẫn chưa tắt, nhưng người nằm trên giường đã say giấc. Trong phòng tỏa ra mùi hương thoang thoảng, thôi thúc người ta đi ngủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.