Dung Muội bất lực, cúi đầu định lấy điện thoại từ trong túi ra: “Vậy người ta gọi điện lại xem là biết ngay.” Nói xong cô lấy điện thoại ra.
Nhưng còn chưa đợi cô ấn số, cánh tay mảnh khảnh đã bị giữ lại, kéo mạnh cô lại, ghì chặt xuống.
Tô Hiển nhìn cô từ trên cao xuống một lúc lâu, sau đó mới từ từ buông cánh tay cô ra, thản nhiên nói: “Cô không biết nơi này loạn tới nhường nào sao? Trên tầng là một ông mổ lợn bán thịt, không có vợ, vừa nãy ông ta mở cửa ra rồi, cô không nghe thấy sao?”
Nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Dung Muội như biến sắc: “Thật… thật sao? Người ta sợ quá!”
“Đừng tưởng tôi để cô vào là vì giúp cô, tôi chỉ không muốn xảy ra chuyện gì ở chỗ này thôi. Hôm nay tôi có thể miễn cưỡng cho phép cô ngủ qua đêm, nhưng cô không được làm gì hết, chỉ có thể ngủ ở sô pha, sáng sớm mai lập tức biến đi.”
Dung Muội nghe vậy thì sững người.
Cô nhìn anh, khuôn mặt xinh đẹp như lộ ra mấy phần thê lương, đau đớn, ánh mắt long lanh nước, khiến người ta thương xót. Cô nói: “Tô Hiển, những lời anh nói là thật lòng sao?”
Cho dù cô biết, có lẽ anh chỉ độc mồm độc miệng thôi, nhưng anh nói ra mấy lời đó vẫn khiến trái tim cô thắt lại.
Tô Hiển nhìn sự đau đớn trong mắt cô, nhìn sương mù dần che mờ đôi mắt, anh không nói gì nữa.
Dung Muội lùi về sau một bước: “Được rồi, nếu anh không hề gọi tôi tới, nếu anh đã xem thường tôi như thế thì tôi ở lại đây làm gì? Tôi đi là được, tôi không làm chướng mắt anh nữa.” Nói xong cô quay người đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]