Anh mặc đồ màu đen, đội mũ bóng chày, đeo khẩu trang đen, chỉ lộ ra đôi mắt hẹp dài, sáng ngời, trông rất nghiêm túc.
Dung Muội nhíu mày, sau đó nhanh chóng di chuyển ánh mắt.
Người gì vậy, rõ ràng nghe thấy có người nói đợi đã mà cũng không dừng thang máy lại, làm cô suýt chút nữa kẹp tay.
Cô lo lắng bị đám nhà báo ở bên dưới đuổi kịp thôi.
Sau khi Kinh Nam Yến đi vào, Dung Muội ấn tầng 14, bọn cô diễn tập ở đó trước. Cô tiện tay nhìn sang nút còn lại, lại là tầng 18.
Tầng 18?
Nếu như cô không nhớ nhầm thì nơi đó chắc là phòng họp và nghỉ ngơi của lãnh đạo cấp cao.
“Bảo bối này, khi diễn tập cậu giúp tớ nhìn một chút nhé, người khác có giở trò gì phải ngăn lại, phải để cho họ thấy rõ thực lực của tớ.” Dung Muội nói.
Kinh Nam Yến lạnh lùng đáp: “Thực lực của cậu bày ra đó, lừa hay ngựa cũng không kéo đi được, có gì mà phải sợ chứ?”
“Không phải tớ sợ có người giở trò sao, cậu cũng biết mà. Ấy, vừa nãy cậu nói gì? Gì mà lừa với ngựa cũng không kéo đi được!” Dung Muội lập tức phản ứng lại, sao câu này cứ sai sai ấy.
Kinh Nam Yến không giải thích, chỉ im lặng nhìn cô.
Dung Muội: “...”
Cô hắng giọng, im lặng quay đầu lại.
Được rồi, coi như cô ấy không nói gì đi. Nam Yến của cô trâu bò như thế đấy, tổn thương người khác mà không tốn chút sức lực.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-trong-long-anh-to/3475425/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.