Nhưng lời này vửa được nói ra, Dung Muội lập tức buông tay ra, vẻ mặt khó tin nhìn cô ấy.
Cô sững sờ hồi lâu rồi hét lên: “Kinh Nam Yến, cậu nói gì cơ? Kêu tớ quỳ xuống gọi cậu là bố?”
“Đúng vậy, lão đại, chị không nghe nhầm đâu, chị Kinh em nói chị quỳ xuống gọi chị ấy là bới thì mới có thể thương lượng lại được.” Dao Bắc giơ tay lên thuật lại.
Kinh Nam Yến lạnh lùng liếc Dao Bắc một cái: “...”
Cô ấy chỉ nói bừa một câu thôi, bởi vì Dung Muội sẽ không làm điều đó.
Nhưng Kinh Nam Yến lại nhìn thấy Dung Muội hình như định làm thật.
Cô mở to mắt, gào lên: “Được lắm, Kinh Nam Yến! Cậu coi tớ là cái gì? Bảo cậu giúp tớ có chút chuyện mà cậu lại dám kêu tớ quỳ xuống gọi cậu là bố, cậu biết tớ là ai không? Gan cậu to quá nhỉ, ha ha, thích đi thì đi không thì thôi, cậu mơ đẹp quá đấy!”
Dao Bắc: “...”
Dung Muội nói xong, lập tức quay người định rời đi, nhưng khoảnh khắc quay người cô ấy đột nhiên ném một cái điện thoại từ trong túi áo ra, bốp xuống đất một tiếng. Điện thoại rơi tới chỗ Kinh Nam Yến.
Thời gian như ngừng lại, mấy ánh mắt đều nhìn vào chiếc điện thoại dưới sàn.
Dung Muội chầm chậm quay người lại, nửa quỷ xuống, một đầu gối chạm xuống đất. Cô vừa nhặt điện thoại vừa cúi mặt, má đỏ bừng, lí nhí nói: “... Bố, đi đi.”
Bố, đi đi.
Đi đi…
Kinh Nam Yến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-trong-long-anh-to/3475424/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.