Nói đi cũng phải nói lại, nếu như Dung Muội thật sự có thể bước ra khỏi chuyện tình cảm với Tô Mộ Bạch cũng là chuyện tốt.
Thế nhưng, thợ sửa xe tên Tô Hiển này…
Sợ là anh ta không biết, cuộc gặp gỡ tươi đẹp này chẳng qua chỉ coi anh ta là thế thân. Mặc dù Kinh Nam Yến không phản đối, nhưng cô ấy cũng không thích người sửa xe đó.
Người khiến Dung Muội rơi vào khốn khổ, cô ấy đều không thích.
Kinh Nam Yến nhìn cô qua gương thang máy, đột nhiên hỏi: “Vậy thì, anh ta thích cậu rồi sao? Đồng ý ở bên cậu rồi sao?”
Dung Muội nghe vậy, đột nhiên thích thú nói: “Đương nhiên, cậu không biết anh ấy thích tớ tới mức nào đau, nóng lòng đưa địa chỉ của mình cho tớ mà.”
Nói xong lời này, dường như Dung Muội cảm thấy ánh mắt nóng rực phía sau đang nhìn chằm chằm mình.
???
Ánh mắt đó sắp đốt cháy mình rồi.
Kinh Nam Yến lạnh nhạt hừ một tiếng: “Với vóc dáng nóng bỏng này của cậu, đương nhiên anh ta sẽ thích cậu, có người đàn ông nào không thích chứ?” Huống hồ lại còn là hàng dâng tới tận cửa.
“Như vậy không được sao, tớ đỡ phải tốn công tốn sức theo đuổi, tớ nhất định phải để anh ấy không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của tớ, trong vòng một tuần tớ sẽ khiến anh ấy mê mệt tớ, không thoát ra được!” Dung Muội híp mắt lại, nói, dường như rất chắc chắn.
Cô không muốn để Kinh Nam Yến biết mình vất vả theo đuổi, đợi chờ lâu tới nhường nào, Tô Hiển mới miễn cưỡng nói mấy câu, nếu không thì chắc chắn cô sẽ bị người ta chế giễu.
Nhưng khi nghe thấy lời này, người phía sau đột nhiên ho một tiếng. Chuyện này khiến Dung Muội lạnh sống lung, hắt xì một cái.
Ai, ai đang chửi cô sao?
Dung Muội vừa định quay người lại nhìn người đó lại nghe thấy Kinh Nam Yến tiếp tục sầm mặt nói: “Vậy sao, nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh ta bị dọa sợ thì phải làm sao? Cậu hiểu tính của Giang Từ đấy, anh ta sẽ không tha cho người đàn ông đó đâu.”
Dung Muội im lặng một lúc, nhìn con số tăng dần, cô chầm chậm nói: “Cậu cũng hiểu tính của tớ mà, chuyện tớ đã quyết định sẽ không thay đổi đâu. Nếu tớ đã theo đuổi anh ấy, vậy chắc chắn sẽ bảo vệ anh ấy, tớ sẽ không để anh ấy chịu tổn thương.”
“Cậu có dự tính gì?”
“Tinh!” Thang máy đã tới nơi, Dung Muội và Kinh Nam Yến đi ra ngoài: “Dự định của tớ là…”
Cửa thang máy đang dần khép lại, mà đôi mắt hẹp dài, lanh lợi của người bên trong đang nhìn cô không chớp mắt. Ánh mắt đó quen quá, nó khiến cô kinh ngạc.
Thang máy đóng cửa lại.
“Sao thế, cậu đang nhìn gì thế?” Kinh Nam Yến nhìn qua, hỏi.
Dung Muội nhíu mày, trái tim bất chợt run lên: “Tớ cảm thấy hình như mình đã nhìn thấy một người quen, nhưng… lại không chắc chắn. Bỏ đi, có lẽ là tớ nhận nhầm rồi.” Sao cô cứ cảm thấy ánh mắt kia rất giống Tô Hiển nhỉ?
Dung Muội đột nhiên thấy chân mềm nhũn, cô, vừa nãy ở trong đó cô đã nói gì?
Không, chắc không phải anh ấy đâu.
Bởi vì mặc dù chuyện của mình và Tô Hiển bị bại lộ, nhưng anh ấy chưa bao giờ lộ mặt, vậy nên cho dù có tới cũng sẽ không cần che chắn tới mức mẹ cũng không nhận ra như thế.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]