Tống Vĩnh Kỳ ngước lên, đôi mắt tràn đầy sự lạnh lùng: “Nàng cho rằng có thể che giấu tất cả mọi người trong thiên hạ sao? Chuyện nàng đưa hai đứa trẻ quay về kinh thành, sớm đã lan truyền đi rồi, cho dù ta công bố thiên hạ nói mẫu thân của hai đứa trẻ không phải là nàng, văn võ trong triều cũng sẽ không có ai tin.”
Ôn Yến khẽ nói: “Vậy không được sao? Tất cả mọi người đều biết mẫu thân của hai đứa trẻ là ta, chàng cần gì phải chứng minh cho ta? Biết là một chuyện, công bố như thế nào lại là một chuyện khác, nếu như chàng hi vọng hai đứa trẻ có thể vui vẻ sống ở bên cạnh chàng, chàng nên tìm cho chúng một người mẹ, cho dù là một người mẹ đã bị chết.”
Tống Vĩnh Kỳ máy móc nói: “Không thương lượng nữa.”
Nói xong, liền quay người rời đi.
Ôn Yến thở dài, biết chàng sẽ không chấp nhận lời đề nghị hoang đường này, nhưng, đây là cách tốt nhất không phải sao?
Lúc Tống Vĩnh Kỳ quay lại hoàng cung, vô cùng tức giận.
Chàng không ngờ, Ôn Yến lại đề nghị như vậy.
Niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời Tống Vĩnh Kỳ chàng là lúc chàng làm Ninh An vương gia, chàng có một người vợ tên Ôn Yến.
Đây cũng là thành tựu lớn nhất của chàng.
Bây giờ, chàng vẫn hạnh phúc, vẫn có cảm giác thành công, vì Ninh An vương phi sinh cho chàng hai đứa bé rất đáng yêu, chàng không muốn phủ định thành tựu lớn nhất của đời mình.
Nếu như ngay cả con của mình mà chàng cũng không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-co-dai/1630899/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.