Ôn Yến nghe thấy vậy, trong lòng cảm thấy rất không thoải mái.
Tống Vĩnh Kỳ biết mình đã nói sai, liếc nhìn nàng, khẽ nói: “Năm năm nay, trong triều sóng gió liên tục xảy ra, cái này có lẽ là âm mưu của người nào đó muốn kéo ta xuống.”
Tống Vĩnh Canh hỏi: “Rốt cuộc là ai?”
Ôn Yến đột nhiên nói ra một cái tên: “Tống Vân Lễ!”
“Là hắn?” Tống Vĩnh Canh vô cùng ngạc nhiên: “Hắn ta còn dám quay lại sao?”
Ôn Yến nói: “Tống Vân Lễ từng là một quốc sư, có bao nhiêu tư liệu chúng ta không hề biết, có lẽ hắn có đủ năng lực để làm Khanh Nhi hồi sinh, mà mấy năm nay Tống Vân Lễ vẫn không có tin tức gì, chắc chắn hoàng thượng vẫn hạ lệnh cho người khác âm thầm điều tra hắn, không biết đã từng điều tra qua chưa?”
Tống Vĩnh Kỳ không phủ nhận: “Không sai, mấy năm nay ta đã từng phái rất nhiều người đi tìm hắn, không phải là vì thủ tiêu hắn, chỉ là muốn hắn luôn trong tầm kiểm soát của mình mới yên tâm, nhưng, năm năm, không có bất kỳ tin tức nào của hắn, tung tích của Cửu hoàng thúc cũng không tìm được.”
Tống Vĩnh Canh giật mình: “Trời ơi, nếu như là Tống Vân Lễ, vậy năm năm nay hắn ẩn náu cũng thật kỹ mà, thời gian năm năm hắn có thể có bao nhiêu chuẩn bị chứ?”
“Điều đáng sợ nhất chính là, chúng ta rõ ràng không có bất kỳ sự chuẩn bị nào!” Ôn Yến nói.
Tống Vĩnh Kỳ im lặng một lúc, cau mày, trên khuôn mặt lộ ra sự mệt mỏi và thiếu kiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-co-dai/1630898/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.