“Chu Gia Dã lớp mấy cậu nổi tiếng ghê, từ hồi cấp hai đã nghe danh của cậu ấy rồi.”
Hơn một tiếng sau giờ tan học, trước tiết tự học buổi tối, sân bóng rổ của trường bị vây chật như nêm cối, đông nghịt người, ai không biết còn tưởng rằng trường Nhất Trung đang làm hoạt động gì đó, thực ra đó chỉ là một nhóm nam sinh đang chơi bóng rổ nhưng thật sự có quá nhiều người xem.
Giáo viên chủ nhiệm của các lớp đi ngang qua, đưa mắt nhìn sang sân bóng rổ đông nghịt người, có giáo viên quay đầu trêu người liên quan là Tần Lãng – thầy chủ nhiệm lớp Chu Gia Dã.
Giáo viên chủ nhiệm lớp bên cạnh quen thầy ấy, cười hỏi rằng: “Trước lúc lớp 10 khai giảng, thấy trên danh sách nhập học có tên Chu Gia Dã, lão Tần đã rầu rĩ không thôi, cả ngày suy nghĩ về việc làm thế nào để quản lý cậu học sinh nổi tiếng này, bây giờ thầy thấy sao, có nhức đầu không?”
Mấy giáo viên chủ nhiệm đều cười ồ lên.
Từ hồi cấp hai, tên tuổi của Chu Gia Dã đã rất nổi tiếng, ở địa phương nhỏ bé như Nam Đài này trường học chỉ có chừng ấy người, đi tới đi lui một vòng toàn là người quen, giáo viên cấp hai cũng gần như biết hết một vài học sinh nổi tiếng trong trường, các giáo viên cũng sẽ trao đổi riêng với nhau để tìm giải pháp.
Có điều Chu Gia Dã nổi tiếng không phải vì anh là học sinh hư hay làm chuyện xấu mà ngược lại, anh vừa cởi mở lại nhiệt tình giúp mọi người, trong giờ học mới bị giáo viên la mắng. Trẻ con đến tuổi dậy thì đều khó tránh có phần tự trọng, giận dỗi rồi thù dai, làm mình làm mẩy, dù ít dù nhiều chúng cũng sẽ có những biểu hiện như vậy. Còn Chu Gia Dã thì khác, tuy vừa bị ăn mắng xong nhưng đến lúc tan học thấy giáo viên ôm một chồng bài vở, còn cầm thêm ly nước bất tiện, anh sẽ chủ động đi lên ôm đồ về văn phòng giúp thầy cô, nếu trong lớp có việc cần chuyển sách hay dời bàn, anh cũng tự đi làm mà không cần ai phân công.
Mắng anh, anh cũng nghe, còn biết lỗi nhanh hơn ai hết, bảo anh viết bản kiểm điểm, anh cũng viết, nét mặt luôn tươi cười rạng rỡ, bất cứ khi nào gặp thầy cô, anh cũng lớn tiếng chào hỏi với tinh thần tràn đầy năng lượng của thiếu niên, lớn tiếng chào một câu “em chào thầy” trước mặt họ, đôi khi cũng khiến mấy giáo viên trẻ da mặt mỏng giật mình hết hồn, nhưng cũng khó cưỡng lại sự nhiệt tình như ánh dương của Chu Gia Dã.
Bạn muốn hỏi nhức đầu không à, quả thật cũng rất nhức đầu.
Song giáo viên nào cũng bật cười khi nhắc đến Chu Gia Dã, hễ lớp có hoạt động gì, điều đầu tiên mà mọi người nghĩ đến là để Chu Gia Dã đi.
Chỉ là cậu thiếu niên trong độ tuổi “bẻ gãy sừng trâu” rất khó dạy dỗ, cả người luôn tràn trề năng lượng, không bao giờ anh chịu ngồi yên trong lớp học, dù xếp Chu Gia Dã ngồi ở vị trí nào đi chăng nữa, anh phải tự mình hoạt động mới chịu được.
Anh cũng không làm ảnh hưởng đến việc học của các bạn khác mà chỉ chống đầu ngồi đó với vẻ uể oải, lúc thì đổi chân, lúc thì đổi tay, trông có vẻ không thể chịu nổi, hệt như đang ngồi trên đống lửa vậy, ngồi im thì cả người khó chịu. Chuông tan học vừa reo, người đã lao ra khỏi phòng, lúc “chuồn” ra cửa lớp còn không quên nhảy lên chạm khung cửa.
Nếu những nam sinh khác cúp học hoặc đến muộn, bạn phải đi khắp nơi để bắt người, có người núp sau rừng hút thuốc, người thì trốn trong góc yêu sớm, hoặc đến tiệm net lậu lén chơi game.
Nhưng muốn bắt Chu Gia Dã chỉ có một nơi mà thôi, sân bóng rổ.
Tần Lãng uống một ngụm nước, chậm rãi nói: “Cũng không khó quản lắm, thằng bé này còn ngây ngô, chỉ cứng đầu cứng cổ, làm ầm ĩ chút thôi, ngoài chơi bóng rổ thì không có tâm tư gì khác, được cái nghe lời không cãi lại, nói vài lần cũng biết nghe.”
Nói tới “ngây ngô” trong miệng các thầy cô, chỉ có đúng một ý thôi.
Giáo viên chủ nhiệm lớp bên cạnh cũng vui: “Nhờ có gương mặt với vóc người cao lớn như thế này nên thành phố Nam Đài mình tìm thằng bé quay video quảng bá mấy lần, chỉ với khuôn mặt ấy thì làm ngôi sao cũng được, nghe đâu hồi học cấp hai đã khiến các bạn nữ ngày đêm thương nhớ, huống chi giờ lên cấp ba rồi, thầy xem kìa, chỉ riêng nữ sinh xem thằng bé chơi bóng ở sân này cũng đông nghịt, nếu đổi người khác, chắc mọi người đã rời đi từ sớm rồi.”
Một giáo viên khác cũng hùa theo: “Còn phải nói, Trâu Giai lớp chúng tôi trắng nõn nà, nhiều bạn nữ thích cậu này lắm, thế là vênh mặt đắc ý, chẳng những yêu sớm, mà còn một chân đạp ba thuyền, tôi đi bắt học sinh yêu sớm cũng khuyên nhủ mấy bạn nữ ấy, ở lứa tuổi này biết yêu rất bình thường, nhưng cũng phải có mắt nhìn người tí chứ.”
“Này lão Tần, Chu Gia Dã lớp thầy không có biểu hiện yêu sớm thật à? Huống hồ nhiều bạn nữ quây quanh như thế, không phải chứ, tuổi này có mối tình chớm nở là bình thường, kiểu gì cũng phải có hình mẫu yêu thích đúng không?”
Tần Lãng lườm thầy ấy: “Thầy không mong được điều gì tốt hơn hả?”
“Ha ha ha ha.”
“Lần trước tôi còn thấy lão Tần dạy bảo thằng bé ở văn phòng nữa cơ, nói gì thì thằng bé cũng như nước đổ đầu vịt, nhận sai thành khẩn hơn ai hết, bảo phụ huynh cũng đồng ý, nhưng vừa nghe thầy định tịch thu bóng rổ của thằng bé, thế là hoảng hốt lo sợ.”
“Đáng tiếc, người ta cứng đầu cứng cổ, chỉ nghĩ đến chơi bóng rổ thôi.”
Tần Lãng cười, thật ra cũng không phải ông ấy chưa từng bắt gặp nữ sinh lớp khác nhét đồ vào bàn của Chu Gia Dã, có đồ ăn, có nước uống, có thư tình, thứ gì cũng có, chỉ là ông ấy thấy thì thấy thế, quan sát vài lần nữa, cũng nghĩ việc này chắc 80% là không thành rồi.
Người ta nhét đồ vào bàn Chu Gia Dã để bày tỏ tấm lòng của mình với anh mà anh lại chân thành đáp lễ bằng cách xem họ là bạn, lần sau gặp người ta còn cố ý nói với vẻ khách sáo và hào phóng rằng: “Cảm ơn cậu nhé, lần sau có việc cần tôi giúp thì cứ nói.” Vừa chân thành vừa lịch sự, như thể anh đúng là người cứng đầu, trong mắt không có gì khác ngoài bạn bè và bóng rổ, không hề nghĩ đến chuyện kia.
Cũng có cô bạn mạnh dạn hơn xíu, bị bạn bè ồn ào đẩy đến trước mặt anh, hỏi anh đã thích ai chưa.
Bầu không khí đã đến nước này rồi, không phải anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bèn cười xin lỗi rồi nói: “Ngại quá, tôi không có suy nghĩ gì về chuyện này.” Sợ con gái người ta đứng đó lúng túng, lúc anh lấy bóng rổ định ra ngoài còn hỏi cô ấy có muốn xuống lầu không, cơ mà phép lịch sự của anh cũng chỉ đến đấy thôi, tâm tư của anh cẩn thận, lại mang theo chút ngốc nghếch và đơn điệu của cậu con trai mười mấy tuổi, nói đơn giản là hơi trực nam*, vừa cùng xuống cầu thang xong, anh lập tức đi thẳng đến sân bóng rổ, không hề chừa lại không gian thừa thãi khiến bạn nữ có suy nghĩ mơ mộng với mình.
*Trực nam: Chỉ con trai có tính cách ngay thẳng, chính trực.
Anh cũng chỉ làm ầm ĩ chút thôi, tuy không dồn tâm trí vào việc học nhưng về tính cách Chu Gia Dã cũng xem như là một học sinh mà ông ấy yên tâm.
Đi dạy mấy chục năm, từng dẫn dắt hết khoá học sinh này đến khoá khác, thú thật mấy anh chàng mười mấy tuổi có tâm tư gì thầy cô biết hết, cho nên ông ấy vừa liếc mắt đã nhìn thấu vẻ ngốc nghếch trong mắt Chu Gia Dã.
Cũng chỉ có bóng rổ mới bắt được Chu Gia Dã.
Trong lòng, trong đầu, trong ánh mắt Chu Gia Dã khi ấy chỉ chứa mỗi quả bóng rổ rách thôi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Các giáo viên cũng hay nói đùa với nhau, từng người trao đổi với học sinh của mình, đã cãi nhau vì chuyện gì, bài tập nộp lên lại là viết bừa, ai đi học chống đối với giáo viên bộ môn, chút manh mối ai yêu đương với ai, quan hệ của ai với ai chắc chắn đã tốt hơn, ai thích ai nhưng có lẽ không thành, những chuyện này đều không giấu được thầy cô.
Có lúc họ cũng sẽ nhớ lại tuổi thanh xuân của mình, nói đùa rằng biết khi nào Chu Gia Dã mới dời tâm tư của mình ra khỏi quả bóng rổ, sẽ là hình mẫu con gái như thế nào mới có thể khiến chàng trai ngốc nghếch và cố chấp ấy bỗng mở lòng.
Thật ra không phải Chu Gia Dã không hiểu, tuy bản thân anh chưa từng yêu, nhưng dù sao anh cũng từng thấy mấy anh em quanh mình cũng có người lén yêu đương, nói theo đuổi người ta như thế nào, yêu đương ra sao, cũng chẳng phải anh không nghe, có lúc anh còn đề xuất ý kiến, có điều anh em nghe xong đều nói anh cho ý tưởng tồi.
Bởi vì từ nhỏ các bạn nữ đã để ý đến anh nên không ít lần anh bị anh em xung quanh lấy chuyện này ra ghẹo, hỏi anh rằng: “Bạn nữ vừa rồi xinh ghê ha, sao cậu không rung động tí nào vậy?” hay như “Cô bạn hôm nay có chất giọng hay thật, nghe vừa nhỏ nhẹ, vừa dịu dàng khiến con tim muốn tan chảy luôn, cậu vẫn không có suy nghĩ gì hết hả?”. Khi đánh bóng xong có người đưa nước, rõ ràng nước đó là tặng Chu Gia Dã nhưng vì tặng cho anh nên cũng mua cho họ mỗi người một chai, mấy anh em âm thầm huých vào cánh tay anh. Nói: “Cậu nhìn ánh mắt cô bạn kia nhìn cậu kìa, mặt đỏ lựng cả rồi.”
Đúng là cô bạn đó rất xinh, giọng nói cũng êm tai.
Nhưng đánh bóng xong người đổ mồ hôi mồ kê nhễ nhại, mọi tế bào đều trong cơ thể đều đang hít thở sảng khoái, gió thổi qua trước mặt, anh để quả bóng ở bên cạnh, giờ khắc này anh vẫn cảm thấy chơi bóng là điều vui vẻ nhất.
Cô bạn đưa nước đỏ mặt muốn tới nói chuyện với anh, mở miệng ấp úng cả buổi trời mới nhỏ giọng nói một câu: “Chu Gia Dã, đánh bóng xong chắc cậu khát lắm đúng không?”
Vẻ thẹn thùng và tâm tư của đối phương rất rõ ràng, có điều, khi anh nghe vào tai chỉ cảm thấy đó là một câu vớ vẩn, đánh bóng xong khát nước là điều hiển nhiên. Hơn nữa là một câu vớ vẩn trong tình trạng giao lưu hơi khó khăn, giọng quá bé, mà người anh còn đang thả lỏng sau khi đánh bóng, câu này bé đến độ anh suýt tưởng mình bị ảo giác nữa cơ.
Tình huống như thế này quá nhiều, nhiều đến mức anh biết tỏng tâm tư của đối phương, cũng biết nên làm gì để khiến đối phương dừng lại đúng lúc: “Cảm ơn nước của cậu, lần sau đừng mua nữa, tôi tự mua là được.”
“... Ồ.”
Vẻ mất mát của đối phương trông thật tội nghiệp, anh cũng hiểu nên có chừng mực, kẻo lại khiến bạn nữ khóc, thế là tiếp tục trò chuyện bâng quơ với cô bạn: “Cậu mới nói cậu học lớp nào?”
Đối phương nói lấp lửng: “Lớp A9, ở phòng bên cạnh.”
“Cậu tên gì?”
“Trần Nhuỵ.”
“Nhuỵ trong nhụy hoa à?”
“Ừm!”
“Cảm ơn cậu, bạn Trần Nhuỵ, cảm ơn nước hôm nay của cậu, nhưng lần sau đừng mua nữa.”
Nét mặt đối phương đã vui tươi hơn, vì được Chu Gia Dã hỏi tên nên đôi mắt cô ấy ánh lên vẻ vui mừng, không còn bộ dạng tội nghiệp muốn khóc nữa. Song cô bạn cũng biết đây là phép lịch sự của Chu Gia Dã, sẽ không còn khả năng nào nữa.
Và vì phép lịch sự của Chu Gia Dã, mà lần sau cô ấy gặp anh trong giờ thể dục giữa giờ cũng sẽ nhỏ giọng chào hỏi, chỉ là nỗi lòng của thiếu nữ cũng dừng lại tại đây, anh biết bảo vệ cảm xúc của đối phương, có điều nên kết thúc ở đây thôi, anh đối xử với ai cũng như bạn bè, sẽ không vì bạn khác với mọi người mà đối xử khác biệt và anh cũng không để trong lòng.
Mới đầu, Lâm Ý cũng chính là một trong số đó, thậm chí cô còn không tính là bạn bè.
Lớp nào cũng có những học sinh hơi yên lặng và hướng nội, Lâm Ý chính là kiểu này, nhưng sự yên lặng và hướng nội của cô không giống họ lắm, cô như người đứng ngoài, tách khỏi chốn ồn ào và khép mình trong hòn đảo cô độc, dù trong lớp làm ồn thế nào cũng không liên quan đến cô, bạn bè trong lớp đùa giỡn, hiếm khi cô ngẩng đầu nhìn, chỉ ngồi ở vị trí của mình, quan tâm chuyện của mình, như thể thế giới bên ngoài đều không liên quan đến cô.
Tính Chu Gia Dã là ai cũng có thể bắt chuyện được nhưng khi Lâm Ý đến ngồi cạnh anh, ở giữa cách nhau một lối đi hẹp, chỉ vì không giao lưu với cô trong thời gian rất dài nên cũng chỉ giới hạn ở việc biết tên nhau.
Anh không có chướng ngại về giao tiếp xã hội, có việc muốn nhờ sẽ chủ động hỏi.
Thỉnh thoảng không có bút, anh hỏi trái phải xung quanh thử, người khác có nhiều bút sẽ cho anh mượn, anh nói chuyện với mọi người đều tự nhiên thân quen, bạn học hướng nội nói chuyện vài lần với anh cũng bị lây theo, dần dà đã biết nói đùa với anh, chẳng hạn như: “Ra về nhớ trả lại tớ, đừng có chôm luôn nha.”
Nhưng Lâm Ý thì khác, đôi khi người khác không có, cô có nhưng lại không lên tiếng, thậm chí còn không quay đầu nhìn về phía anh, chỉ lặng lẽ đặt bút lên bàn anh, lặng lẽ thu tay về.
Anh nhìn cây bút đặt trên bàn bất thình lình, ngơ ngác một lúc mới nhận ra là Lâm Ý vừa đưa cho mình.
Anh quay đầu nói cảm ơn cô, cô chỉ gật đầu một cái, không có ý định giao lưu với anh.
Tan học, anh chủ động trả lại cho cô, nhưng cô cúi đầu đọc sách của mình, không hề có ý muốn giao lưu với người khác, thành ra anh cũng ngại quấy rầy người ta, nên chỉ nói một câu cảm ơn lúc để bút lên bàn cô.
Kết quả lúc anh nói cảm ơn, đối phương còn ngơ ngác hơn cả anh, cô nhìn bút được trả lại, còn hơi giật mình bất ngờ, hình như lúc cô cho mượn cũng không nghĩ anh sẽ trả lại.
Biểu cảm này rất nhỏ, có lẽ cô không nghĩ sẽ bị chú ý, nhưng lúc ấy trong lòng anh không nén được cười, cô bạn này nghĩ anh là đầu gấu học đường, mượn bút sẽ không trả lại hay gì.
Anh thừa nhận mình có cố tình trêu người ta, đôi khi mượn bút, mượn vở hay mượn giấy, anh hay tìm Lâm Ý mượn.
Anh cũng không hẳn là người tốt lương thiện, nam sinh ở lứa tuổi này có cái tính nghịch ngợm phá phách, tất nhiên anh cũng có, cũng hay nổi lòng trêu chọc người khác, những ai quen Chu Gia Dã đều quen với tính dở hơi của anh, vậy nên ở cạnh anh không thiếu mấy trò trêu đùa. Anh có đùa sẽ chú ý không đi quá trớn, biết chừng mực của người ta ở đâu, nếu anh thường cố ý kiếm chuyện, người khác cũng nhận ra dễ dàng, trở tay giỡn lại với anh.
Mà Lâm Ý từ đầu đến cuối vẫn chậm chạp không nhận ra.
Không mấy để ý tới trò đùa làng nhàng của anh.
Nói đúng ra, cũng không phải cô không để ý đến anh, giống như những hình dung trước đó của anh, tính hướng nội và yên lặng của cô như người đứng ngoài, tách biệt khỏi thế gian và khép mình trong hòn đảo cô độc, mọi ồn ã trên thế gian này đều không liên quan đến cô.
Cô lặng lẽ tìm đồ, lặng lẽ đưa cho anh, đôi lúc có vài thứ cô không nỡ cho mượn, Chu Gia Dã nhìn vẻ mặt khó xử của cô, anh sẽ nổi lòng xấu, cố tình làm khó dễ hỏi cô rốt cuộc có cho mượn không với vẻ hơi hung dữ, sau đó nhìn vẻ mặt cô miễn cưỡng từ bỏ món đồ yêu thích đưa cho anh.
Từ đầu đến cuối, cô luôn là cô bé đáng thương chậm chạp, ít nói, nhẫn nhục chịu đựng, không để ý đến bạn, nhưng cũng không chống đối bạn, không hề làm bạn phải phát cáu.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khi đó Chu Gia Dã chỉ một lòng nghĩ đến bóng rổ, hào quang trên người anh hấp dẫn vô số người, thế giới của anh ồn ào náo nhiệt, còn Lâm Ý trong thế giới của anh cũng chỉ là một cô bạn có chút ấn tượng, chút ấn tượng này vỏn vẹn có cái tên, ngoài ra cô không dễ chọc giận, cho nên tuy có đôi lúc anh thích trêu cô, nhưng so với hầu hết bạn bè cùng lớp thì cảm giác tồn tại của Lâm Ý cực kỳ bé nhỏ.
Thậm chí ngồi gần lâu như vậy mà anh cũng không có ấn tượng gì với diện mạo của cô, chỉ nhớ mang máng đó là một cô bạn trắng trẻo, yên lặng và không thích nói chuyện.
Lần đầu tiên anh có ấn tượng cụ thể về diện mạo của Lâm Ý là khi nào nhỉ?
Là ngày hôm đó anh cố ý trêu cô, rút cuốn sổ Lâm Ý viết chi chít ra, sau đó giả đò không trả cho cô, nhìn cô bạn cùng lớp luôn ngậm bồ hòn, không để ý đến bạn và cũng không bao giờ cãi lại này lần đầu tiên để lộ vẻ mặt hoảng hốt, khi đó anh lờ mờ nhận ra rằng hình như không thể tuỳ tiện lấy quyển sổ này ra giỡn.
Nhưng khoảnh khắc anh nhận ra đã muộn màng, cô bạn cùng lớp vốn chậm chạp, nay lại có ánh nhìn cam chịu số phận và khuôn mặt đầy suy sụp, anh chưa kịp phân biệt kỹ trong đôi mắt ấy là đau khổ hay tuyệt vọng thì cô đã chán nản từ bỏ việc lấy lại cuốn sổ, quay về chỗ ngồi của mình.
Dù anh có gọi tên cô thế nào đi nữa, cô cũng không ngẩng đầu lên.
Đó là lần đầu tiên anh đùa quá trớn, mà đối phương lại là một nữ sinh, thế nên anh cũng luống cuống, vội vàng đặt cuốn sổ về bàn của cô, ngồi xổm bên cạnh nhỏ giọng giải thích. Anh không biết nên dỗ dành như thế nào, thú thật anh không có kinh nghiệm nào về chuyện này.
Một lúc lâu sau, Lâm Ý mới quay đầu nhìn anh.
Lúc đó trong phòng học rất yên tĩnh, chỉ có mấy học sinh về phòng sớm đang ngồi học bài ở hàng đầu của lớp.
Da mặt của cô gái rất mỏng, làn da trắng như người quanh năm suốt tháng không tắm nắng, trắng gần như trong suốt, cằm vừa gầy vừa nhọn, người gầy như tờ giấy mỏng, một đoạn cổ mảnh mai lộ ra bên ngoài cổ áo, cổ tay cũng mảnh mai, cô quay đầu nhìn anh qua bàn tay đang che mặt mình, mí mắt cũng rất mỏng.
Nhưng đôi mắt ấy lại đen láy, trong veo sáng ngời, tựa như hồ nước yên bình, đong đầy ánh nước, cái liếc mắt này làm nước trong hồ kia như muốn trào ra, khiến anh phải đưa tay đón lấy.
Ánh nhìn này, Chu Gia Dã nhìn thật lâu, anh nghe thấy giọng mình dịu dàng vô cớ: “Cậu không giận hả?”
Cô vẫn không nói lời nào, chỉ lắc đầu.
Chỉ một cái lắc đầu của cô đã khiến trái tim kéo căng, treo lơ lửng nãy giờ của anh như trút được gánh nặng: “Không giận là ổn rồi.”
Nhưng hình như ánh mắt khi cô quay đầu nhìn anh đã khắc sâu trong lòng Chu Gia Dã, anh vẫn thấy chưa yên tâm nổi, bèn nghĩ ra một cách, nhân lúc còn chút thời gian trước giờ tự học buổi tối, anh chạy nhanh như chớp ra cổng trường, mua tất cả cuốn sổ tay anh thấy đẹp nhất trong các tiệm văn phòng phẩm gần đó.
Giây phút anh để sổ lên bàn cô, anh thấy vẻ mặt đầy hoang mang và kinh ngạc của Lâm Ý, vẻ mặt này dường như khiến anh cảm thấy yên lòng hơn chút đỉnh.
Cái thời bày trò suýt khiến con gái khóc oà lên đã qua rồi.
Nhưng hôm đó anh hoảng hốt giải thích cả buổi trời, ánh mắt khi cô quay đầu nhìn anh, dường như anh không bao giờ quên được đôi mắt tựa như hồ nước đong đầy yên bình ấy, thế nên sau này anh không còn đùa với cô như những người khác nữa, cũng không còn cố ý tìm cô mượn đồ để trêu chọc giống như trước đây, thỉnh thoảng có mấy món đồ chơi nhỏ vui nhộn, anh sẽ nghĩ Lâm Ý thích cái này, có lẽ cô sẽ vui.
Nhìn thấy cô bị bỏ lại một mình trong tiết thể dục, lại chạy thục mạng ở sau cùng, anh cũng muốn đi đến giúp cô.
Chiếc đèn con vịt được cả lớp truyền tay nhau, anh thấy Lâm Ý chỉ nhìn mà không có biểu cảm gì, nhưng trong đôi mắt ấy thấp thoáng vẻ hứng thú nên lúc được truyền đến tay anh, anh sẽ đưa nó cho cô.
Lúc xuống cầu thang thì mất điện, đúng lúc anh đi bên cạnh cô, nhìn bộ dáng run rẩy của Lâm Ý, anh thuận tay đỡ cô.
Diễn tả tâm tình này như thế nào nhỉ?
Hôm đó ăn cơm ở ngoài xong, trong khu dân cư gần trường có rất nhiều mèo hoang, chủ quán có nuôi mấy con mèo hoang loanh quanh gần đó, có một con mèo sữa nhỏ bé im lặng trốn trong góc, đã gầy yếu lại nhút nhát, đôi mắt to tròn, trong veo đang nhìn mấy người bọn họ ở đằng kia, tuy nhút nhát nhưng lại có chút tò mò và khao khát với thế giới bên ngoài, đến khi chủ quán gọi nó, nó mới dám đến gần, tiếng kêu cũng khá ỷ lại và thân thiết.
Anh chợt nhớ tới Lâm Ý, anh nhớ đôi mắt này, cảm nhận được sự chậm chạp và nhút nhát của cô, đôi mắt ấy mang đến cho anh cảm giác hệt như bé mèo hoang rụt rè, nó cố gắng lăn lộn để học cách sinh tồn, vừa yếu đuối nhưng lại có khát khao, vừa sợ sệt nhưng lại rất tò mò, anh cũng biết rất rõ ràng, hồ nước trong mắt cô gái sẽ là gánh nặng mà anh không thể gánh nổi, nên anh nghĩ thà để cô gái ấy hạnh phúc thì tốt hơn.
Những việc anh làm đều là thuận tay, bạn bè chơi cùng cũng không khách sáo với anh, muốn lấy đồ của anh chỉ cần nói một tiếng, muốn anh giúp chỉ cần nói một lời, vậy nên những gì anh làm chẳng qua là những chuyện bình thường khi đối đãi với bạn bè, thế nhưng khi nhìn thấy đôi mắt ấy cong lên như vầng trăng khuyết, anh cảm thấy tâm trạng vui vẻ hơn cả khi nói đùa hay trêu chọc người khác.
Thay vì vui khi thấy trò đùa dai thành công, thì có vẻ anh thích nhìn cô cười hơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]